Editor: Jolie Phạm
Đứa cầm đầu là một trong những nhân vật có ảnh hưởng lớn trong trường thời đó, Lương Kỳ, bởi vì cô ta xinh đẹp nên có rất nhiều người theo đuổi, theo thời gian thu được một đám đàn em.
Còn lý do vì sao phải làm như vậy,
Lâm Khinh không biết, mọi người cũng không ai biết.
Nhưng lúc học cao trung, không ai quan tâm vấn đề này.
Hầu hết mọi người đều muốn tham gia vào trò vui, trở thành nhóm người hóng hớt, tự cho là người khác không thấy mình.
Gian hàng của ba Lâm là một gian hàng thịt nướng rất nhỏ, mười hai giờ đêm mới đóng cửa.
Ngay khi Lâm Khinh vừa đặt cặp sách xuống gian hàng, cô nhìn thấy một nhóm người đang đi tới.
Mà trong số đó có Lạc Dĩ Hành.
Ban đầu anh cũng không định tới đâu, nhưng có lẽ nghe được hai chữ Lâm Khinh, ma xui quỷ khiến đi theo một đám người tới.
Nhưng anh không biết sự có mặt của anh đã mang cho đám Lương Kỳ một sự tự tin cực kỳ lớn.
Bọn họ tự cho mình là đúng, bắt đầu bạo lực lạnh đối với Lâm Khinh và ba Lâm.
Cố ý để tiền trên đất, đồ thừa và rác để đầy khiến Lâm Khinh suýt chút nữa không duy trì được nụ cười trên mặt.
Khó chịu nhất không phải những lời sỉ nhục đó, mà là giữa đám người lại gặp được những gương mặt quen thuộc vừa đùa giỡn vui vẻ với cô vào ban ngày.
Cô chớp chớp mắt, kìm lại nước mắt, bưng đĩa thức ăn bước đến trước bàn.
Chỉ còn một người ngồi ở đó.
Lạc Dĩ Hành.
Anh ta ngồi thẳng lưng, có vẻ lạc lõng giữa nơi bụi bặm thế này.
Nhưng cách anh nhìn cô khiến cô vô cùng lạnh lẽo.
Ngay thẳng thì thế nào, anh ta vẫn giống với những người khác.
Lâm Khinh bị cảm xúc lấn át, cô chỉ xếp anh ta vào hàng phú nhị đại bị chiều hư.
Đặt đồ ăn trên tay xuống bàn, Lâm Khinh không thèm nhìn anh ta, lễ phép mỉm cười, xoay người rời đi.
Đằng sau có tiếng anh ta đột ngột đứng lên.
Sức nặng trên cái tay khác bỗng nhiên biến mất, Lâm Khinh kinh ngạc nhìn vào người bên cạnh mới phát hiện cái đĩa đã tới tay của Lạc Dĩ Hành.
Anh nhìn về phía cô một lần nữa, trong mắt anh dường như có một tia xin lỗi, sau một thoáng bối rối, anh thẳng lưng đi về phía bàn bên kia.
Mà bàn kia là bàn của Lương Kỳ.
“Dĩ Hành, cậu đang làm gì vậy? Bỏ xuống đi, dơ lắm.” Lương Kỳ ngạc nhiên đứng dậy, giữ chặt tay áo anh ghét bỏ nói: “Để tên què kia bưng đồ ăn cho.”
Lạc Dĩ Hành không trả lời, chỉ liếc mắt chỗ tay áo bị bàn tay dính đầy sơn móng tay nắm lấy, cau mày lạnh lùng nói: “Thả ra.”
Bị anh doạ như vậy, Lương Kỳ ngơ ngác buông lỏng tay, hoàn hồn thì anh đã bưng đồ đi tới bàn khác.
Khung cảnh ồn ào ban đầu xen lẫn vô số từ như “què quặt” và “Lâm Khinh” đã trở nên im ắng ngay khi Lạc Dĩ Hành đứng lên.
Thậm chí có thể so sánh với một lớp học.
Anh cứ như thế đi qua đi lại khắp nơi, bưng đồ ăn trong tay cũng không cúi người, chỉ duỗi lưng thả đĩa xuống rồi lại xoay người đi sang bàn khác.
Tối nay dường như anh càng khó tiếp cận hơn so với lúc ở trường.
Lạnh lẽo xung quanh sắp kết thành khối băng, nếu như bình thường anh chỉ là một dòng chảy của con sông thì lúc này chính là một khối băng đúng nghĩa.
Tràn ngập áp bức trong im lặng.
Kẻ gây rối không dám nói lời nào, im lặng ăn đồ anh bưng tới.
Mà Lạc Dĩ Hành hình như còn thấy chưa đủ, anh đứng ở giữa quét mắt một vòng.
Anh nhẹ nhàng nói: “Đừng quên trả tiền.”
Giọng nói không lớn, nhưng lại khiến tất cả mọi người đang có mặt đều nghe thấy rõ ràng.
Có thể đây là trời sinh đã là kẻ đứng trên cao, cho dù là làm công việc bưng bê vẫn khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Cuối cùng những người tới gây rối đều lễ phép trả tiền trước mặt Lạc Dĩ Hành, đặt ngay ngay ngắn trước ba Lâm dưới sự ra hiệu của anh.
Lâm Khinh đứng ở mép quầy hàng, thấy Lạc Dĩ Hành cao hơn mình nhiều thì có chút ngạc nhiên.
Không nhìn lầm chứ.
Tự đứng ra giúp đỡ sao?
Cô chớp chớp mắt, cầm một xâu thịt xiên mới nướng xong đưa qua.
Lúc Lạc Dĩ Hành quay đầu lại anh tình cờ bắt gặp đôi mắt như đang phát sáng của cô.
Như là dòng suối đang chảy, ánh sao tràn ngập trong đôi mắt.
Không kịp phòng vệ, trái tim anh lỡ đánh rơi một nhịp, Lạc Dĩ Hành nhìn xiên thịt trước mặt rồi nhận lấy.
Anh không hợp với loại đồ ăn này, nhưng...
Anh không muốn làm cô thất vọng.
“Cảm ơn.” Anh nhìn xiên thịt gật đầu cảm ơn.
“Là mình phải cảm ơn mới đúng, cảm ơn cậu đã giúp mình.” Lâm Khinh xua xua tay, tóc đuôi ngựa sau đầu lắc lư theo động tác của cô, có chút nghịch ngợm, “Cảm ơn cậu nha, còn nữa, thật xin lỗi.”
“Tại sao lại xin lỗi?”
“Không có gì, muộn rồi cậu nên về sớm đi.” Lâm Khinh xua xua tay không giải thích lý do.
Lạc Dĩ Hành ăn xong đồ trên tay, nhìn vào ví mình, cuối cùng cẩn thận đưa một tờ tiền.
“Tiền này mệnh giá quá lớn, không có tiền để thối.” Lâm Khinh nhìn tờ màu hồng trên tay, xua tay giải thích.
“Mình không mang theo tiền lẻ.” Anh cụp mắt xuống, mơ hồ có chút không biết làm sao, “Lần sau mình sẽ không quên.”
Thời cao trung Lạc Dĩ Hành vẫn mang khí chất của một người thiếu niên, ví dụ như đứng trước người mình thích sẽ dễ bị rụng rời tay chân.
“Không sao đâu, coi như là mình mời. Xem như là quà cảm ơn cho hôm nay, cậu không chê là được rồi.”
“Không đâu.”
Đêm đó Lâm Khinh nhìn Lạc Dĩ Hành rời đi, nhìn theo bóng lưng của anh, cô đột nhiên thở ra một hơi.
Cô chớp đôi mắt có chút chua xót, ngẩng đầu lên nhìn về hướng bầu trời.
Có những ngôi sao rải rác trong bầu trời đêm, chắc là ngày mai sẽ là một ngày thời tiết tốt.
Phía sau ba Lâm đã bắt đầu gọi cô.
Lâm Khinh xoa nhẹ đôi mắt, nhìn về hướng Lạc Dĩ Hành rời đi.
Có vẻ anh là một người đàn ông tốt.
Nước máy rơi xuống tay, Lâm Khinh có hơi bị bất ngờ do đang lơ đễnh, cũng kéo cô ra khỏi suy nghĩ về quá khứ.
Sau một hồi lau dọn, cuối cùng cô cũng rửa xong chiếc đĩa cuối cùng, cô xoa tay vào tạp dề lắc đầu cười.
Làm cô đột nhiên lại nghĩ tới Lạc Dĩ Hành.
Nhưng mà...
Anh thực sự không thay đổi chút nào từ khi học cao trung.
Cô đấm nhẹ vào lưng, bởi vì hồi nãy khom lưng mà giờ hơi đau eo, nhìn đống bát đĩa vừa rửa xong cô lại cảm thấy có chút thành tựu.
Xếp xong đống chén dĩa cô lại nhẹ nhàng xoa cổ
Phòng bếp có cửa kính, cô có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của ba Lâm và Lạc Dĩ Hành.
Nhìn bóng dáng cao lớn, Lâm Khinh hơi cong khoé môi, không rõ cảm xúc đang tràn ra trong lòng là gì.
Khi cô bước ra khỏi bếp, chỉ còn lại ba Lâm đang dọn dẹp đống lộn xộn.
Vừa nhìn thấy Lâm Khinh đã biết ông lại uống rượu, vừa định bắt đầu thuyết giáo đã bị ba Lâm ngăn lại.
Ông chỉ về phía sau, ra hiệu cho cô đừng nói chuyện.
Lâm Khinh nghiêng đầu thấy Lạc Dĩ Hành đang nhắm mắt lại, hai má đã phiếm hồng, cổ áo đã có chút nhăn, nghiêng đầu thở đều.
Cô trừng mắt nhìn ba Lâm, sau đó bất lực nói: “Ba, sau này phải để ý.”
Ba Lâm cũng dùng khẩu hình đáp lại cô: “Biết rồi, trước tiên con đưa tiểu Lạc vào phòng đi, để nó ngủ một giấc.”
“Anh ấy uống nhiều hay ít?”
“Không nhiều lắm, ba cũng không ngờ tửu lượng của nó lại thấp như vậy, mấy chén đã say.”
Lâm Khinh nhíu mày nhìn ba Lâm, lại nhìn Lạc Dĩ Hành đang say, cuối cùng thở dài, cam chịu dìu anh vào phòng.
Trong ánh mắt vừa lòng của ba Lâm, cô quay lại trừng mắt thêm lần nữa.
Phòng Lâm Khinh cũng không lớn, một chiếc giường đã chiếm hơn một nửa không gian, trên lối đi nhỏ chỉ có thể miễn cưỡng một người nằm.
Chân Lạc Dĩ Hành còn chưa lành hẳn, hơn nữa anh đang say nên cũng không thể để anh nằm dưới đất được.
Nhưng mà...
Lâm Khinh ngồi xổm xuống, đến gần Lạc Dĩ Hành, cẩn thận đánh giá anh.
Lạc Dĩ Hành trông rất đẹp trai...
Cô ở gần đến mức gần như có thể nhìn rõ những sợi lông mi của anh.
Trên gương mặt dường như không có bất kỳ khuyết điểm nào, sống mũi cao thẳng, đôi môi hồng hào, gương mặt tái nhợt trở nên phiếm hồng, quả thực càng tăng thêm một phần sắc.
Cô rất hiếm khi miêu tả một người đẹp.
Nhưng bây giờ lại đang làm vậy, Lạc Dĩ Hành không thể chỉ nói là đẹp trai, mà còn là một vẻ đẹp mà tất cả mọi người đều có thể thưởng thức và công nhận.
Ngày thường do ánh mắt anh, đặc điểm này cũng không phải rất rõ ràng, giờ khép mắt lại thì đặc điểm này lại càng được phát huy tối đa.
Cô tiến lại gần theo tiềm thức, nhưng ngay khi cô muốn đưa tay ra chạm vào, Lạc Dĩ Hành đột nhiên mở mắt ra.
Cái nhìn này khiến cô tỉnh táo, cô vừa định xin lỗi anh thì anh lại nhắm mắt lại.
Lâm Khinh suýt chút nữa vã mồ hôi vì sợ hãi, vỗ vỗ ngực mới bình tĩnh lại được.
Cô vỗ nhẹ lên mặt, tự hỏi vừa rồi mình rốt cục là nghĩ cái gì.
Nghĩ gì vậy chứ, cô muốn làm gì, a cô thật là! Dạo này đầu óc càng ngày càng kém.
Lâm Khinh quay lưng về phía Lạc Dĩ Hành và đứng dậy, ửng hồng trên mặt cô dần tan đi mới bắt đầu nhớ tới chuyện chính.
Bước tới bên người anh, cô hít một hơi thật sâu, cô lại cúi sát xuống, hơi thở quen thuộc lại khiến cô đỏ mặt, trên tay dùng chút lực đẩy anh về lên giường.
Lạc Dĩ Hành uống say rất ngoan nhưng vẫn là một người đàn ông cao lớn, cơ thể rắn chắc. Vì đưa anh lên giường, Lâm Khinh cũng ngã theo.
Sợ anh bị đánh thức, Lâm Khinh liếc mắt, thấy anh không tỉnh mới yên tâm đứng dậy.
Khi cô đứng dậy, đột nhiên có một lực truyền đến từ eo cô, ngay sau đó cô thấy Lạc Dĩ Hành còn gần hơn trước.
Như là vô thức, anh hô hấp rất trầm ổn, Lâm Khinh còn tưởng anh phản ứng theo bản năng, vừa định cẩn thận giơ tay lên, nhưng ngay sau đó lại bị một lực lớn hơn giữ lại.
Lúc này cô cũng như ngừng thở, Lâm Khinh gần như đè lên người anh, có thể dễ dàng thấy bộ ngực lên xuống rõ ràng.
Cô hít một hơi, lỗ tai cũng bắt đầu ửng hồng lên.
Là một tuyển thủ độc thân lớn tuổi, thật khó để không đỏ mặt trong lúc này.
Nếu không phải vừa rồi cô dùng sức chặn lại, bây giờ không biết đã đụng phải cái gì...
Cô không thể không dời mắt khỏi đôi môi Lạc Dĩ Hành, sau đó ép bản thân ngừng tưởng tượng.
Chờ Lạc Dĩ Hành bình tĩnh trở lại, chắc chắn anh đã ngủ say, Lâm Khinh lại bắt đầu giãy dụa lần hai.
Lần này anh không lộn xộn, buông tay để cô thoát ra.
Ngay lúc cô nhìn thấy hy vọng, anh lại bắt cô về, ôm chặt trong lồng ngực, hơi thở càng dồn dập hơn.
Hình như anh hơi mở hai mắt, vùi đầu vào cổ cô, hơi thở nóng bỏng, lời nói ra như là đang nỉ non, mà cũng như đang thủ thỉ tâm tình.
“Hôn anh, được không, hôn anh...”