Ngôn Ngữ Hoa Hồng

Chương 18: Chương 18: Hoa hồng




Editor: Jolie Phạm

Do quá trình trị liệu mà tóc của Trình Hi từ lâu đã biến thành một quả trứng kho nhỏ, màu môi của cô bé cũng trở nên nhạt hơn.

Nhưng đôi mắt của cô bé rất lớn, khi nhìn về phía Lâm Khinh thì bên trong chỉ chứa đầy ý cười.

Như là một nhành cây mới sinh, mang theo sự ngây thơ và tò mò.

Mười ba tuổi, nên có ánh mắt như thế nào?

Lâm Khinh nhìn vào đôi mắt kia nhẹ nhàng nói: “Chào buổi sáng, tối hôm qua ngủ ngon không?”

“Vâng! Em ngủ siêu ngon, còn có một giấc mơ ngọt ngào nữa.” Trình Hi mỉm cười, trong ngực còn ôm một chú gấu Teddy.

“Là giấc mơ gì vậy, có thể nói cho chị biết được không?”

“Mơ thấy bệnh của em được chữa khỏi, tóc cũng mọc trở lại, em về nhà và đi học.”

“Thật sao? Vậy chắc là một giấc mơ tiên tri rồi.” Lâm Khinh nói tiếp, một bên lấy ra danh sách trong tay: “Để sớm trở về, chị sẽ kiểm tra cho em được không?”

“Vâng.”

Trong phòng bệnh không chỉ có cô bé mà còn có rất nhiều người giống như vậy, đều là bệnh nhân ung thư xương.

Đại đa số đều không vượt quá mười lăm tuổi.

Bên tai Lâm Khinh tràn ngập tiếng cười trẻ con, ngây thơ hồn nhiên không chút nào che giấu.

Sau khi kiểm tra như thường lệ xong, Lâm Khinh giơ tay xoa xoa đầu Trình Hi, đang định ra ngoài thì vạt áo đã bị nắm chặt.

Cô quay đầu lại, tưởng cô bé có chỗ nào không thoải mái, cúi đầu hỏi: “Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”

“Chị.”

Từ lúc Lâm Khinh bước vào, Trình Hi vẫn luôn thể hiện dáng vẻ lạc quan, cô bé nói rất nhiều với Lâm Khinh, từ những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống đến thiên văn địa lý, dường như cô bé đối với cuộc sống luôn có một niềm tin vô song.

Nhưng lúc này, bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy vạt áo của cô rất chặt.

Trình Hi cúi thấp đầu, giọng nói hạ xuống: “Em có thể trưởng thành sao? Em còn muốn cùng ba mẹ đi ra nước ngoài chơi một chuyến.”

Lâm Khinh trong lòng nhói đau, nhưng cuối cùng vẫn mỉm cười: “Đương nhiên, không chỉ trưởng thành, sau này còn phải học đại học, kiếm thật nhiều tiền, đi chơi thật nhiều, thật nhiều nơi.”

“Thật sao?”

“Đương nhiên rồi.”

Ra khỏi phòng bệnh, cô bận rộn không có cơ hội cảm thấy khó chịu, ngay sau đó cô phải đối mặt với một cuộc phẫu thuật khác.

Phẫu thuật xong đã tới 5 rưỡi chiều, bụng từ lúc trưa chưa ăn được bao nhiêu, lúc này rốt cuộc cũng bắt đầu kháng nghị.

Lâm Khinh thay áo phẫu thuật, xoa bụng bất đắc dĩ cười.

Trước khi tan tầm còn một việc cần làm.

Lâm Khinh lại một lần nữa bước tới cửa phòng của Trình Hi, trong túi cô có một cây kẹo mút mà cô bé nói thích ăn, ngay lúc tay vừa chạm vào nắm cửa thì trong phòng đã vang lên một trận ầm ĩ.

Có một giọng nói của người già rất rõ ràng, sắc nhọn và khắc nghiệt vang lên trong tiếng hỗn độn.

“Chữa bệnh cái gì! Vì cái con ranh này mà trong nhà không còn tiền! Sống không được thì chữa cái gì? Đi! Mau đi với tao!”

“Mẹ! Mẹ điên rồi sao?”

Tiếng trẻ con khóc có vẻ nhỏ đi trong tình cảnh ồn ào như vậy, cơn kích động bùng lên.

“Tao điên rồi? Tao thấy bọn mày mới điên? Đứa nhỏ này thì có thể làm gì được nữa? Trong nhà không có tiền thì sống thế nào? Hả? Tao hỏi mày!”

Lâm Khinh lập tức cau mày, cô nhanh chóng gọi điện cho bảo vệ, sau đó dùng sức mở cửa, cánh cửa va vào mặt tường phát ra tiếng “Bốp.”

Âm thanh ầm ĩ trong phòng bệnh nhất thời yên tĩnh.

Mà tình cảnh lúc này mới rơi vào trong mắt Lâm Khinh.

Bà lão tóc hoa râm tức giận trừng mắt, đưa tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Trình Hi, bình nước bị kéo xuống, mu bàn tay tái nhợt đỏ ửng.

Trình Hi gần như dùng một tay nắm vào lan can mới miễn cưỡng không bị lôi đi.

Mà bên cạnh bà lão, cha mẹ của Trình Hi đang đứng giơ tay lên, cố gắng để bà ta bình tĩnh lại.

Lâm Khinh nhíu chặt mày, lạnh lùng nói: “Đây là bệnh viện, không phải chỗ để các người cãi nhau.”

“Cô là bác sĩ ở đây đúng không? Chính là cô mê hoặc con trai tôi tiêu tiền đúng không?” Bà lão lấy lại tinh thần, buông tay Trình Hi vọt tới trước mặt cô, giơ tay muốn đánh tới đây.

Lâm Khinh nghiêng người sang một bên, mở rộng cánh cửa, khi bà lão sắp té ngã thì kéo tay cô.

“Tôi là bác sĩ ở đây, nhiệm vụ duy nhất của tôi là chữa bệnh.” Lâm Khinh thả lỏng hai tay, trong mắt tràn đầy lạnh lùng: “Nếu bà cho rằng chúng tôi làm sai có thể trực tiếp đến gặp cảnh sát. Bệnh viện rẽ trái là đồn cảnh sát.”

“Cô!”

Cảm giác trực tiếp bị thanh niên chèn ép khiến bà ta tức muốn hộc máu, xung quanh có một đám người vây quanh đã khiến bà ta bất chấp tất cả, không thèm quan tâm đến bất cứ điều gì dứt khoát trực tiếp ngã lên mặt đất bắt đầu chơi xấu.

“Ai da! Ai da xương cốt của tôi! Bác sĩ ở bệnh viện này hại người! Bệnh của tôi, oái oái!” Bà ta ôm chặt tim, dáng vẻ khó thở tới nơi.

Lâm Khinh không rành về tim mạch cho lắm, cô không nói gì, chỉ đem bà lão kéo lên, thuận tiện hét lên bên ngoài: “Trần Ý, đưa bà lão này đi cấp cứu. Bệnh tim tái phát.”

“Cô, cái đồ bác sĩ xấu xa lại muốn giở trò lừa tiền? Mọi người xem đi, đây là bác sĩ ở bệnh viện này. Cái gì cũng không nói mà đòi đi lấy tiền khám bệnh!” Bà lão vừa nghe thấy đi phòng cấp cứu lập tức hoảng sợ, lại bắt đầu làm loạn.

“Mẹ! Mẹ đừng làm loạn nữa!” Cha Trình Hi lúc này mới hoàn hồn, lao tới cố gắng khống chế mẹ mình.

Mà phía sau, mẹ Trình Hi đang ôm con gái mình, cố gắng hết sức không cho cô bé nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.

Lâm Khinh liếc nhìn phía sau, giữa mày còn chặt hơn.

Cô đút một tay vào túi, trên mặt không chút cảm xúc nói: “Từ trước đến nay chúng tôi luôn tôn trọng mọi ý kiến của bệnh nhân, nhưng bố mẹ cô bé chưa đồng ý từ bỏ điều trị, nếu bà muốn đưa cô bé đi thì hãy đưa ra đủ bằng chứng. Nếu không chúng tôi sẽ dựa theo pháp luật để làm việc.”

Cô biết một số người ở tuổi này không thèm nói đạo lý, muốn kìm hãm họ chỉ có mấy thứ đơn giản.

Giọng điệu Lâm Khinh càng trở nên lạnh lùng hơn, dứt khoát nói với bà lão: “Hành vi vừa rồi của bà chúng tôi hoàn toàn có thể giao bà cho đồn cảnh sát xử lý. Pháp luật không có chuyện phân biệt đối xử, từ trước tới nay luôn rất bình đẳng, bà yên tâm.”

“Cô!” Bà lão nói không nên lời, đỏ mặt chỉ vào người cô rất lâu.

Bên ngoài phòng, bảo vệ cuối cùng cũng đã tới, người đi đầu rất cao lớn, nhìn khá hung hãn.

Lâm Khinh giải thích ngắn gọn với đội trưởng, lâp tức thấy đội trưởng an ninh cao lớn đi về phía bà lão: “Bà lão, chúng ta ra ngoài có chuyện cần giải quyết.”

Cha của Trình Hi cũng cau mày, tiến lên ôm bà, trong lòng càng thêm bực bội: “Được rồi, mẹ, thân thể mẹ không tốt, nghe lời người khác, chúng ta đi xem trước đã.”

Bà lão lúc này thật sự thiếu chút nữa bệnh tim tái phát, hô hấp trong nháy mắt dồn dập, Lâm Khinh nói với cha của Trình Hi: “Đưa bà ấy đến khoa tim mạch, bây giờ đăng ký vẫn còn kịp.”

Cha của Trình Hi nghe xong rất sửng sốt, ông còn tưởng rằng sau khi xảy ra chuyện như vậy thì Lâm Khinh sẽ thờ ơ.

Sửng sốt một lúc ông mới hoàn hồn gật đầu với Lâm Khinh, nhỏ giọng cảm ơn.

Trước khi đi, ông quay lại để cho mẹ Trình Hi một ánh mắt an tâm.

Một đám người rời khỏi phòng bệnh, Lâm Khinh mới giãn mày, dùng giọng điệu hết sức nhẹ nhàng nói: “Được rồi, không sao cả, mọi người nghỉ ngơi trước đi, yên tâm, sẽ không còn chuyện gì nữa đâu.”

Cô an ủi xung quanh một lúc, sau đó đến trước mặt Trình Hi.

Cô gái nhỏ đã mệt mỏi khóc trong vòng tay của mẹ, bây giờ chỉ im lặng nức nở.

Lâm Khinh ngồi xổm xuống dò hỏi muốn giúp cô bé treo chai lên, nhưng câu trả lời cô nhận được cũng chỉ là một cái gật đầu trong im lặng.

Một lần nữa giúp cô bé đặt kim, trước khi Lâm Khinh rời khỏi phòng bệnh, cô nhẹ nhàng xoa đầu cô gái nhỏ, lực đạo nhẹ nhàng, giống như ánh trăng đêm.

Sau đó cô nghe Trần Ý kể về chuyện này.

Cô không có ý định quan tâm nhưng cô không chịu được cô ấy lải nhải.

Lâm Khinh xem xong tin nhắn mới hiểu có chuyện gì xảy ra.

Gia đình Trình Hi ban đầu chỉ là một gia đình bình thường, bố mẹ đều là công nhân đi làm ăn xa, tới khi con gái mắc bệnh ung thư xương mới về nhà.

Trong khoảng thời gian này, chi phí điều trị đã tiêu sạch tiền tiết kiệm của cả gia đình, thậm chí còn nợ nần chồng chất.

Tình huống của Trình Hi đã đến nhiều bệnh viện và câu trả lời đều là không cứu được, nhưng cha mẹ Trình Hi vẫn lựa chọn tiếp tục trị liệu, vòng đi vòng lại cuối cùng đến bệnh viện của bọn họ.

Mà bà lão gây rối vừa nãy là bà của Trình Hi, từ lúc sinh ra đã không thích cô bé, để tiện vay tiền, cha mẹ Trình Hi không có lựa chọn nào khác phải nói với bà ta, lúc này không biết nghe ở đâu, bà ta lập tức đuổi đến đây, nổi giận đùng đùng đòi mang Trình Hi đi.

Cũng không nhiều mục đích, chỉ để không tiếp tục lãng phí tiền.

Và tất cả nguyên nhân chỉ bởi vì Trình Hi là con gái.

Lâm Khinh đọc xong tin nhắn không trả lời, cô cất điện thoại vào túi, cúi đầu thở dài.

Cô đá văng viên sỏi cạnh chân, hình như cảm thấy chưa đủ, lại tiến lên, tiếp tục đem viên đá đá xa mới hoàn toàn nhẹ nhõm.

Sau khi về nước, đây là lần đầu tiên Lâm Khinh gặp phải chuyện như vậy.

Tuổi của cô cũng coi là trẻ trong các bác sĩ, những gì cô trải qua cũng không khiến cô có thể bình tĩnh xử lý mọi phong ba.

Đối mặt với sinh mệnh và con người, cô thật sự không thể thờ ơ.

Đi được một đoạn, Lâm Khinh đột nhiên muốn uống rượu.

Thật ra cô không thích uống rượu, nhưng cô nghĩ vào lúc này rượu có thể giúp gì đó.

Điện thoại lại được lấy ra, Lâm Khinh nhìn danh bạ, cuối cùng cũng không gọi cho ai, một mình yên lặng đi tới quán ăn khuya quen thuộc.

Nơi đó là nơi hồi đại học cô thường cùng Hà Thần Kiều tới ăn.

...

Lúc nhận được video của Lâm Khinh, Lạc Dĩ Hành vừa mới tắm rửa xong, cả người đầy hơi nước ngồi trước bàn xử lý một số công việc.

Đôi chân của anh gần đây đã có thể bắt đầu đứng được, nhưng chúng không tự nhiên như trước đây.

Tiếng điện thoại vang lên trong phòng làm việc yên tĩnh, Lạc Dĩ Hành vô cùng ngạc nhiên khi thấy người gọi tới, anh đặt đồ trong tay xuống, tim đập nhanh trả lời.

Video được kết nối, thứ truyền tới đầu tiên là giọng nói quen thuộc của Lâm Khinh.

Âm cuối so với ngày thường còn uyển chuyển hơn khiến anh cảm thấy như thể mình đã rơi vào một chiếc chăn bông mềm mại.

“Lạc Dĩ Hành, bây giờ cậu đang ở đâu vậy?”

Cô đặt camera rất gần khuôn mặt, nửa khuôn mặt của cô vùi trong cánh tay, chỉ để lộ một đôi mắt ngấn nước và khuôn mặt ửng hồng.

Chất lượng hình ảnh của video không được tốt lắm, nhưng dáng vẻ đáng thương trong mắt cô lại truyền đến phía anh một cách rõ ràng.

“Cậu đến đây với mình được không?”

Cô nói nhỏ, như một chú mèo bị bỏ rơi.

Editor có đôi lời muốn tâm sự:

Thực sự cảm ơn mọi người đã ủng hộ bộ truyện Ngôn ngữ hoa hồng. Đây là bộ đầu tiên mình edit nên mong sẽ được mọi người góp ý và nhận xét trong quá trình hoàn thành edit.

Ngoài ra, mình đã thấy nhiều trang reup lại bản edit của bộ truyện này. Mình hy vọng các bạn đọc hãy đọc ở trang edit chính chủ vì quyền lợi của chính các bạn.

Như mọi người đã biết, đây là bộ truyện đầu tiên mình edit nên sẽ không tránh khỏi sai sót trong lỗi dùng từ hoặc lặp từ. Mình thường edit được 5 chương thì sẽ beta một lần hoặc thỉnh thoảng mình sẽ đọc lại và sửa một số chỗ chưa ưng ý.

Một lần nữa cảm ơn và chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.