Editor: Jolie Phạm
Lâm Khinh nhìn chằm chằm tin nhắn mấy giây, nhưng cuối cùng không trả lời, đặt điện thoại xuống, giả vờ như không thấy.
Vẻ mặt của cô khôi phục rất nhanh, gần như không có khác biệt gì so với lúc trước.
Trên bàn có hai chiếc ly rỗng, cô lấy nước chanh trên bàn lên, với thái độ mời khách, đầu tiên cô rót một ly cho Lạc Dĩ Hành ngồi đối diện.
Lúc đưa ly nước tới trước mặt anh, bất ngờ bị anh dùng tay chặn lại.
Những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên ly rất đẹp, ánh sáng màu lam phản chiếu lên tay anh, một sự kết hợp hoàn hảo.
Lâm Khinh kinh ngạc ngẩng đầu, lập tức thấy biểu cảm lo lắng của Lạc Dĩ Hành.
“Có chuyện gì vậy?” Anh tránh tầm mắt cô, rút tay ra khỏi chiếc ly.
Cô đưa ly nước chanh tới trước mặt, rót thêm cho anh một ly nước khoáng rồi đẩy qua, “Không có gì, tin rác thôi.”
Lần này Lạc Dĩ Hành không từ chối.
Thật ra anh có thể đoán được Lâm Khinh có đang nói thật hay không.
Chiếc ly trên tay rất lạnh, khiến anh mơ hồ nghĩ ngay tới gió lạnh ngoài phòng.
Thời tiết tháng Ba vẫn chưa ấm lên hoàn toàn, nó luôn lặp lại giữa ấm áp và lạnh lẽo.
Lâm Khinh căn bản không phải là người hứng thú với đồ uống, cô đã ở nước ngoài hai năm liên tục, so ra thì nước đun sôi vẫn hợp với cô nhất.
Nhưng nước chanh cũng không tệ.
Cô ngẩng đầu liếc nhìn Lạc Dĩ Hành, sau đó lại nhìn vạch nước không đổi trong ly, có chút bối rối cắn đầu đũa.
Không khí trong bữa ăn có hơi kỳ lạ.
Bản thân cô và Lạc Dĩ Hành cũng không thân, ăn cơm cũng không có đề tài trò chuyện, bầu không khí yên lặng có chút đáng sợ.
Tiếng đồ dùng chạm vào nhau vô tình trở nên to hơn khiến cô vô thức ăn chậm lại.
Anh không vui sao?
Lâm Khinh hít nhẹ một hơi, cắn đũa suy nghĩ.
Đối diện Lạc Dĩ Hành cúi đầu im lặng ăn, tác phong rất lễ độ, ngay cả khi nhấc tay cũng mang theo sự ưu nhã, nhai kỹ nuốt chậm, rất an tĩnh.
Lâm Khinh âm thầm thưởng thức người đẹp ăn cơm, nhưng cuối cùng không chịu được im lặng, chủ động bắt chuyện.
“Gần đây công việc có bận lắm không?”
“Cũng ổn.”
“Vậy nếu không bận thì nhớ ra ngoài ngắm cảnh. Hai ngày nay đúng vào mùa hoa nở, đẹp lắm.”
“Được, mình sẽ đi.”
“Nhưng chỉ được vài tuần, ở đây thời gian hoa nở khá ngắn. Chắc là vài ngày nữa hoa sẽ tàn. Hơn nữa tháng Ba trời luôn mưa. Nói không chừng ngày nào đó trong một đêm hoa sẽ biến mất hoàn toàn.
“À, cậu thích hoa sao?”
“Cậu cũng thế phải không? Hầu hết mọi người đều thích hoa.”
Thấy anh rốt cuộc không còn im lặng nữa, Lâm Khinh âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cô thả lỏng sống lưng, khóe miệng cong lên trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
“Ừm.”
Câu nói tiếp theo đã tới đến miệng nhưng đột nhiên điện thoại trong tay cô rung lên.
Lâm Khinh nhìn qua người gọi đến, trên mặt lộ ra một tia u sầu.
Cô liếc nhìn Lạc Dĩ Hành đang cúi đầu ăn cơm trước mặt, suy nghĩ xong liền đứng dậy ra hiệu ý rằng mình đi nghe điện thoại.
Ánh mắt Lạc Dĩ Hành nhìn theo cô đứng dậy, gật đầu, nhìn cô đi ra khỏi tầm mắt của anh.
Đặt chiếc đũa trong tay xuống, anh cầm ly, ngẩng đầu uống một ngụm nước, cảm xúc trong lòng không giải thích được.
Rối loạn lung tung.
Đủ loại suy nghĩ cùng bật lên một lúc, giống như một con đường đầy cỏ dại mọc um tùm, tìm không thấy lối ra.
Sờ lên trái tim, Lạc Dĩ Hành nhìn về hướng Lâm Khinh, cuối cùng thở dài một hơi.
Lâm Khinh xoay người đi vào nhà vệ sinh, điện thoại đã tự động cúp do hết thời gian, cô mở danh bạ gọi lại.
Cuộc gọi được kết nối rất nhanh, dường như chỉ sau một tiếng “bíp“.
“Alo, có chuyện gì vậy ba?” Lâm Khinh nói nhẹ nhàng.
“Bảo bối, con thấy tin nhắn ba gửi chưa, thế nào? Đến gặp thử coi sao?”
Giọng một người đàn ông trung niên phát ra từ đầu dây bên kia, giọng điệu bình thản, không đợi cô trả lời, ông nói đầy nhớ nhung: “À, bảo bối của chúng ta đã về rồi mà ba còn chưa được gặp.”
“Ba.” Lâm Khinh bật cười, sau đó nghĩ tới thông báo lại buồn bực.
Năm nay cô hai mươi bảy tuổi, học lực cũng không tính là cao nhưng cô đang đối mặt với ác mộng của biết bao nhiêu bạn trẻ.
Thúc giục kết hôn.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, mỗi lần gọi điện là luôn vòng đi vòng lại chủ đề này.
Lâm Khinh đã từng ám chỉ vài lần bản thân vẫn chưa muốn tìm bạn trai, lần nào ba cũng cô đồng ý sảng khoái nhưng cuối cùng vẫn quay về lập tức tìm thêm cho cô mấy đối tượng hẹn hò.
“Bây giờ con vừa mới trở về Trung Quốc, mọi chuyện vẫn chưa giải quyết xong. Hai ngày nữa con sẽ tới thăm ba.Về phần ăn cơm với dì Trương và những người khác, chúng ta nên từ từ đi?” Lâm Khinh uyển chuyển nói, cố gắng nói giảm ý tứ từ chối: “Rốt cuộc ba con chúng ta đã lâu chưa gặp, ba đồng ý để người khác tới quấy rầy chúng ta sao?”
“Bảo bối.”
Nói xong lời này, đầu bên kia ba Lâm đột nhiên không có âm thanh, bên tai chỉ có chút tiếng điện thoại rất nhỏ.
Người ở hai đầu đều không nói chuyện, nhưng Lâm Khinh càng ngày càng cảm thấy khó chịu, cảm giác tội lỗi càng ngày càng tích tụ.
Cuối cùng chính ba Lâm là người phá vỡ sự im lặng.
“Bảo bối, ba không ép con, là lỗi của ba.” Sau một hồi thở dài, ba Lâm lại cười: “Về sớm đi, ba sẽ làm món thịt lợn xào cần tây mà con thích.”
Không biết tại sao chóp mũi Lâm Khinh lại chua xót khó tả. Thử