Bạch Nhược Hy mím môi cười khổ,
không còn gì để nói.
Thật tức cười, Bạch Nhược Hy cô có
tài có đức gì mà phải gánh vác
hạnh phúc cả đời của Doãn Nhụy?
Bạch Nhược Hy cảm thấy bản thân
nói cái gì đều không ảnh hưởng tới
kết quả. Kiều Huyền Thạc chỉ là cố ý
làm cô khó xử mà thôi.
Nhưng anh tại sao lại làm vậy, cô
không thể hiểu nổi, cũng không
muốn biết.
Không làm trái lương tâm nói lời dối
lòng, cũng không muốn tham gia
chuyện hôn nhân đại sự cả đời của
anh.
Nghĩ thông suốt rồi, Bạch Nhược Hy
đứng dậy cúi người chào ông nội:
“Ống nội, con không khỏe, muốn về
nghỉ ngơi.”
“Về đi.” Ông cũng nhận ra cô khó
xử.
Bạch Nhược Hy cúi người chào mọi
người, rời khỏi ghế, xoay người đi về
hướng vườn phía Bắc.
Kiêu Huyền Thạc nhìn bóng dáng
Bạch Nhược Hy rời khỏi, ánh mắt
càng trâm xuống. Anh đột nhiên
đứng dậy, ngay cả một tiếng chào
hỏi cũng không có liên nhanh chóng
đuổi theo. Điều này khiến tất cả mọi
người đều kinh ngạc đến sững sờ.
“Huyền Thạc.”
“Cậu ba.”
Kiêu Huyền Thạc bước từng bước
dài đuổi theo Bạch Nhược Hy. Ai gọi
anh cũng không trả lời.
Mọi người trố mắt nhìn nhau.
Trời mưa rả rích suốt một ngày, rốt
cuộc cũng tạnh vào buổi tối.
Hoa Tử Kinh trong vườn rơi rụng
trước cơn mưa mùa đông. Cả con
đường nhỏ trải đầy cánh hoa màu
đỏ, đẹp đến bất ngờ.
Bạch Nhược Hy xuất hiện từ vườn
hoa phía Bắc, giẫm lên cánh hoa Tử
Kinh trên con đường nhỏ.
Cô không có tâm tình thưởng thức
cảnh sắc đẹp đế này. Ánh sáng đèn
đường chiếu xuống, bước đi của cô
mau chóng mà gấp gáp.
Vừa đi không lâu, phía sau đột
nhiên truyền đến tiếng bước chân
vội vã. Cô còn chưa kịp phản ứng
liền cảm thấy cánh tay bị nắm lại,
giây tiếp theo liền bị kéo mạnh về
phía sau.
Thân thể bị bức bách quay người lại,
cánh tay của Bạch Nhược Hy bị
nắm tới phát đau. Lông mày nhíu
chặt, nhìn người ở phía sau.
Kiêu Huyền Thạc đứng sừng sững
như núi Thái Sơn trước mắt cô,
mạnh mẽ mà uy nghiêm như thế.
Bạch Nhược Hy không ngờ anh sẽ
đuổi theo, có chút không dám tin
nhìn vào đôi mắt đen nhánh thâm
thúy của anh.
Ánh đèn vàng chiếu xuống gương
mặt cực kỳ lạnh lùng nhưng vẫn mê
người của anh.
“Trả lời tôi.”
Ba từ này của Kiều Huyền Thạc lạnh
thấu xương, mang theo giọng điệu
ra lệnh.
Anh tại sao lại kiên trì như vậy? Tại
sao thích giày vò cô?
“Trả lời anh cái gì?” Bạch Nhược bất
lực hỏi ngược lại.
Kiêu Huyền Thạc dùng sức, kéo
Bạch Nhược Hy lại gân một chút.
Thân thể hai người gần như dán sát
vào nhau. Anh gắn từng câu từng
chữ: “Đừng để tôi hỏi lại lần thứ ba.”
Lần thứ ba?
Bạch Nhược Hy cười khổ. Người
đàn ông này vừa rồi ở bên trong đã
hỏi cô ba lần. Cô đã rất mệt mỏi rồi,
không muốn lại tham gia vào
chuyện kết hôn của anh và Doãn
Nhụy nữa. Tại sao lại một mực
không buồng tha cho cô?
“Tại sao anh lại muốn hỏi em? Em
chỉ là em gái trên danh nghĩa của
anh, không phải là mẹ anh, không
phải là vợ tương lai của anh, không
phải là cha mẹ của anh. Em không
phải là gì cả…”
Kiêu Huyền Thạc càng thêm tức
giận, khẽ gâm lên: “Trả lời tôi.”
Bạch Nhược Hy chấn động, bị dọa
tới nỗi hồn bay phách tán, đau đớn
cũng dừng lại vài giây. Lúc tỉnh lại,
mắt liền đỏ lên, tim đau đớn như bị
xé rách.
Người đàn ông này là ma quỷ. Dù
sao cũng không để cô sống yên ổn.
Cô nén nước mắt, lạnh lùng nói
từng câu từng chữ: “Kiều Huyền
Thạc, anh cưới ai đều không liên
quan gì tới em. Em không muốn
tham gia, không muốn biết, càng
không muốn cho ý kiến. Anh yêu ai
cưới ai là chuyện của anh, đừng làm
phiên em. Anh muốn cưới Doãn
Nhụy thì ngày mai cưới liền về đi.
Muốn em rời khỏi thì nói thẳng ra,
Bạch Nhược Hy em tuyệt đối sẽ
không cản trở các người.”
Kiêu Huyền Thạc từ từ nhắm cặp
mắt đỏ văn lại, hít sâu một hơi. Bàn
tay to lớn đang nắm lấy cánh tay cô
đột nhiên buông ra.
Hai tay anh đút vào túi quân, ngước
mặt lên theo góc một trăm độ nhìn
bầu trời đêm. Trong lòng nhấp nhô
gợn sóng.
Sau khi Bạch Nhược Hy nói xong
liên cúi đầu che giấu đi giọt nước
trong đáy mắt.
Một cánh hoa Tử Kinh đột nhiên
phiêu diêu rơi xuống, đúng lúc rơi
xuống đầu Bạch Nhược Hy, dính lên
mái tóc cô.
Không khí nặng nề đáng sợ. Tiếng
hít thở của hai người đều trở nên
khó khăn.
Qua một lát.
“Đã điều tra ra hung thủ rồi.” Kiều
Huyền Thạc thay đổi chủ đề. Trong
giọng nói khàn khàn mang theo
chút âm trầm.
Bạch Nhược Hy đột ngột ngẩng
đầu, căng thẳng nhìn chằm chằm
anh. Hóa ra Kiều Tiếu Tiếu thật sự
đoán đúng, anh sớm đã tra ra,
nhưng tại sao vẫn không hành
động?
“Thật sao? Có phải mẹ em có thể
được thả rồi không?”
Kiêu Huyền Thạc đưa tay ra sờ một
bên tóc cô. Lần đầu tiên dịu dàng
như thế, nhẹ nhàng cầm lấy cánh
hoa trên tóc, sau đó đưa đến trước
mặt cô.
Bạch Nhược Hy sững sờ, bị động
tác của anh làm cho kinh ngạc đến
đờ người.
Cô từ từ đưa tay ra, nhận lấy cánh
hoa trong tay anh. Lúc ngón tay hai
người chạm vào dường như có một
dòng điện chạy qua các cơ quan
thân kinh của cô vậy.
Sự dịu dàng này của Kiều Huyền
Thạc đến quá đột ngột khiến cô
thấy thật lạ lãm.
Bạch Nhược Hy cầm lấy cánh hoa,
Kiều Huyền Thạc từ từ mở miệng,
tâm tình kém không tưởng: “Nhược
Hy, lúc mà mẹ cô được thả ra, hợp
đồng mà cô ký cũng bắt đầu có
hiệu lực. Ngày tháng tiếp theo, bất
luận cô đau khổ, bất hạnh hay là
giày vò đều cắn răng nhịn xuống
cho tôi. Không thể quay đầu nữa”
Bạch Nhược Hy nhớ tới bản hợp
đồng trắng tinh mà cô ký, nhìn
người đàn ông này nói chuyện khiến
người sợ hãi như thế, trong lòng
hoảng sợ, nuốt ngụm nước bọt
căng thẳng hỏi: “Anh có thể nói cho
em biết, anh rốt cuộc muốn đẩy em
vào trong địa ngục gì không?”
Địa ngục?
Lời này rất chuẩn.
Kiều Huyền Thạc cười khổ, gật gật
đầu: “Đúng, đối với cô mà nói quả
thật là địa ngục. Hơn nữa cô không
có sự lựa chọn nào khác.”
“Anh rốt cuộc bắt em làm gì?” Bạch
Nhược Hy căng thẳng nắm chặt tay.
Anh càng như thế cô lại càng sợ
hãi.
Sẽ không phải biến cô thành món
quà, đem cấp cho nước khác chứ?
Đẩy cô lên chiến trường? Đốt lửa
sưởi ấm? Hay là gián điệp?
Kiều Huyên Thạc nhìn cánh hoa rơi
lả tả, rất có tâm tình mở miệng:
“Hoa Tử Kinh này vốn có thể nở rất
đẹp trên cây. Một trận mưa dông
thôi mà bây giờ liền bị giẫm đạp
dưới đất, thật là đáng thương.”
Bạch Nhược Hy ngẩng đầu nhìn
cành cây màu xanh lục, lại nhìn Kiều
Huyền Thạc, khuôn mặt mờ mịt:
“Anh rốt cuộc có ý gì?”
Kiêu Huyền Thạc không có trả lời
Chương 19 Anh ba muốn đi rồi
cô, lướt qua bên người cô, quen
thuộc mà lạnh lùng. Không khí lạnh
thấu xương như gió lạnh tháng ba.
Một đêm này, Kiêu Huyền Thạc
buông thả bản thân, một mình uống
say dưới hâm rượu.
Bạch Nhược Hy cũng khó ngủ suốt
đêm.
Sáng sớm hôm sau.
Cầu vồng sau cơn mưa hiện ra phía
chân trời, đẹp đến nao lòng.
Bạch Nhược Hy vừa xuống lầu, dì
Thu liền vội vàng xông tới nắm lấy
tay cô, căng thẳng hỏi: “Cô Nhược
Hy, cậu ba muốn đi rồi.”
“Đi đâu?” Lòng Bạch Nhược Hy
chấn động, trong đầu xuất hiện một
loại cảm giác không hay.
“Nghe nói là quay lại quân khu rồi.
Bây giờ có mấy chiếc xe quân đội
đang dừng ở bên ngoài đợi cậu ấy.
Cậu ba không có nói với cô sao? Cô
có muốn đi tiễn…”
Dì Thu chưa nói dứt lời, Bạch Nhược
Hy đã chạy như bay ra cửa.
Tin tức này tới quá đột ngột khiến
cô trở tay không kịp. Rõ ràng biết
anh trở lại hay rời đi đều không có
liên quan gì tới cô, thế nhưng tim lại
không nghe lời kêu gọi mà để ý.
Rất để ý, rất để ý.
Thời gian anh ở nhà, hai người đều
không có ăn qua bữa ăn nào, không
có cùng anh nói chuyện. Ngay cả cơ
hội nói chuyện đàng hoàng cũng
không có.
Anh đột nhiên muốn đi, tại sao
không ở lại thêm mấy ngày?
Là mang theo Doãn Nhụy ởi sao?
Tại sao không nói tạm biệt với cô.
Cho dù là một câu đơn giản như
“không hẹn ngày gặp lại” cũng
được.
Bạch Nhược Hy đứng trên bậc thêm
nhìn mấy chiếc xe quân đội bên
ngoài cửa sắt. Tim âm ỉ đau đớn,
nước mắt im lặng trào ra như mưa.
Cô che miệng, nước mắt chảy qua
kế tay, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Hóa ra anh thật sự muốn đi rồi.
Người nhà họ Kiêu đứng bên ngoài
tiễn anh, chỉ có thiếu một người là
CÓ.
Đối với người đàn ông đó mà nói, cô
chỉ là một người ngoài không quan
trọng mà thôi.