Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 383: Chương 383: Anh trai sẽ nuôi em cả đời






Kiều Huyền Thạc nhìn số người gọi hiển thị trên màn hình điện thoại. Là Nhược Hi gọi tới.

Anh trầm lặng một lúc, sau khi kết nối mới đưa lên tai nghe.

Giọng nói lo lắng của Bạch Nhược Hi từ đầu bên kia điện thoại truyền đến: “Anh ba, xin lỗi, em vừa mới đi tắm, Doãn Đạo anh ta liền nghe điện thoại của em, em…”

Bạch Nhược Hi còn chưa kịp nói hết, ở ngay bên cạnh điện thoại di động liền truyền đến tiếng tạp âm ồn ào, mơ hồ nghe thấy tiếng Doãn Đạo ở bên cạnh Bạch Nhược Hi nói vọng tới: “Phải gọi anh là anh trai, không được phép hô tên gọi họ.”

Bạch Nhược Hi mặc kệ không thèm nhìn anh ta tiếp tục nói: “Anh ba, anh ta không có nói linh tinh gì với anh phải không?”

“Em đã cùng ba mẹ nhận nhau chưa?”

“À, sáng hôm nay em đến đây, em đã cùng mọi người trong nhà nhận nhau, mẹ đã em đưa em đi tham quan nhà một chút. Mọi người trong nhà muốn em ở lại Doãn gia một thời gian, lúc ra ngoài vườn hoa thì vô tình trượt chân xuống hồ sen nên bị ướt người, liền về phòng anh trai tắm rửa.”

“Tại sao lại tắm trong phòng Doãn Đạo?”

“Phòng của anh trai dọn để cho em ở.”

“…”

“Anh trai?”

“Ở trong phòng của anh ta ư”?

Kiều Huyền Thạc sắc mặt đột nhiên tối sầm lại.

Mặc dù anh biết được cô vừa mới nhận lại cha mẹ, muốn có thêm thời gian để ở chung với nhau, nhưng vì sự tồn tại của Doãn Đạo, anh không thể nào cảm thấy yên tâm.

“Ừm, anh sắp tới rồi, gặp mặt rồi nói tiếp.” Kiều Huyền Thạc nhẹ giọng nói.

Bạch Nhược Hi thắc mắc: “Tới đâu?”

“Doãn gia.”

“…”

Kiều Huyền Thạc ngắt cuộc gọi.

Bạch Nhược Hi đặt điện thoại xuống, kìm nén hít một hơi thật sâu. Cô nhìn khung cảnh tuyệt đẹp bên ngoài ban công để làm cho bản thân bình tĩnh trở lại.

Doãn Đạo chết tiệt, anh ta thực sự đã trả lời điện thoại của cô, hơn nữa còn là Kiều Huyền Thạc gọi tới.

Bạch Nhược Hi lập tức xoay người đi về phía thư phòng, Doãn Đạo lúc này đang ngồi bắt chéo chân, dang hai tay trên ghế sô pha, nhướng mày nhìn Bạch Nhược Hi.

Mấy người giúp việc chỉ mất một giờ đồng hồ để chuyển hết mọi thứ trong phòng Doãn Đạo sang phòng bên cạnh, trang hoàng lộng lẫy giống như phòng công chúa.

Những bông hoa trên bàn trà tỏa hương thơm thanh mát, toàn bộ màu sắc trong căn phòng vô cùng ấm áp.

“Tại sao lại trả lời điện thoại của tôi?” Bạch Nhược Hi không vui hỏi.

Doãn Đạo bình tĩnh nói: “Thật ra, anh không định trả lời cuộc gọi của em, nhưng anh thấy đó là của Kiều Huyền Thạc gọi tới. Anh nghĩ là cần thiết giúp em nhận cuộc gọi đó.”

“Anh cố ý làm vậy.”

“Ừ, đúng vậy.” Doãn Đạo cười rất tươi, vừa nghe thấy Kiều Huyền Thạc nói chuyện trong điện thoại có vẻ tức giận, trong lòng anh ta liền cảm thấy rất sảng khoái.



Doãn Đạo vui vẻ đứng lên: “Không thành vấn đề, nếu em không kết hôn, anh trai sẽ nuôi em cả đời.”

“…” Bạch Nhược Hi không biết nói gì, cô không kết hôn vì Kiều Huyền Thạc và cô ly hôn là giả.

Cô cũng không buồn giải thích, lườm Doãn Đạo một cái và nói, “Lần sau không được nghe điện thoại của tôi nếu không có sự cho phép của tôi.”

“Ừm, anh hiểu rồi, sau này anh sẽ không tùy tiện nhấc điện thoại của em nữa.” Doãn Đạo nhẹ giọng dỗ dành, khóe miệng mỉm cười vẫn không giấu được niềm vui chiến thắng.

Nói xong, Doãn Đạo đứng dậy, nhìn xuống Bạch Nhược Hi từ trên xuống dưới, nhìn quần áo trên người cô, cười nói: “Xem ra dáng người của em so với Doãn Nhụy còn đẹp hơn rất nhiều.”

Bạch Nhược Hi cúi đầu nhìn ngắm một chút quần áo trên người mình, Doãn Nhược thật ra có một phòng riêng để đựng đồ lặt vặt, chứa đầy những túi đồ mua sắm thậm chí còn chưa mở, giày dép, túi xách, quần áo, trang sức, tất cả đều là những phiên bản giới hạn hoặc đồ xa xỉ. Tất cả còn đều đóng gói chưa mở ra mang nhét hết vào trong phòng đó.

“Tôi mặc quần áo của cô ta, tốt hơn là tôi nên đưa trả tiền cho cô ta.”

Bạch Nhược Hi bước tới túi xách lấy ví ra, đang định lấy tiền thì Doãn Đạo không vui nói: “Mỗi một đồng tiền của cô ta đều là của Doãn gia. Cô ta chưa từng kiếm được một xu nào, cũng không cần phải trả lại tiền. Hơn nữa, quần áo này cô ta cũng không định mặc. Cô ta sẽ chỉ thích hưởng lạc thú mua sắm, căn bản không quan tâm sẽ mua quần áo như thế nào.”

Bạch Nhược Hi vẫn lấy tiền ra đưa cho Doãn Đạo, không chút lung nay ý định: “Tôi không thích lấy đồ của người khác.”

“Cô ta lấy đi của em còn ít sao?” Doãn Đạo không vui nói.

“Việc nào ra việc đó.” Bạch Nhược Hi đặt tiền lên bàn trà, đem cất ví vào túi.

Doãn Đạo không muốn loanh quanh mãi chuyện đó nữa, đút tay vào túi đứng dậy, vui vẻ thoải mái đi ngang qua bên người Bạch Nhược Hi: “Nhược Hi, em có thích căn phòng này không?”

“Không có cảm giác.”

“Từ từ rồi sẽ có cảm giác. Đi thôi, chúng ta đi xuống đi. Ba mẹ vẫn ở dưới lầu đợi chúng ta.”

Bạch Nhược Hi không nói lời nào, cầm điện thoại di động theo Doãn Đạo ra khỏi phòng.

Hai người một trước một sau đi trên hành lang dài.

Lúc này bên dưới truyền tới giọng nói của Doãn Chi Nguyên và Phương Tiểu Ngọc.

“Cháu trai, hôm nay có thể đến Doãn gia, chúng ta đã cảm thấy thật là vinh dự. Không cần tốn kém nhiều tiền như vậy để mua quà cáp.” Doãn Chí Nguyên rất lịch sự nói.

“Đây là điều cháu nên làm vào lúc này. Lần này cháu tới đây là chính thức tới thăm hỏi hai bác.”

“Tới đây, mời ngồi, mời ngồi.”

Nghe thấy giọng nói của Kiều Huyền Thạc, Bạch Nhược Hi vội vàng bước nhanh bước chân, Doãn Đạo từ cầu thang nhìn thấy Kiều Huyền Thạc không khỏi nhíu mày.

Bạch Nhược Hi đột nhiên lao tới từ phía sau Doãn Đạo, kích động đến mức trực tiếp xô anh ta đụng vào vách tường, anh sửng sốt tới mức ngẩn ra, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.

Bạch Nhược Hi hưng phấn chạy xuống lầu: “Anh Ba, anh đến sớm vậy?”

Kiều Huyền Thạc và vợ chồng Doãn Chi Nguyên cùng nhìn về phía lầu hai.

“Nhược Hi, cẩn thận một chút.” Phương Tiểu Ngọc rất quan tâm nói.

Kiều Huyền Thạc nhìn Bạch Nhược Hi như con bướm vui vẻ chạy xuống lầu, khóe miệng nở nụ cười nhẹ, trong mắt tràn đầy sủng nịnh.

Doãn Chi Nguyên không khỏi xúc động nói: “Cháu trai…”

“Cứ gọi cháu là Huyền Thạc.” Kiều Huyền Thạc lập tức cung kính sửa lại.

“Được rồi, Huyền Thạc, cậu cũng biết Nhược Hi là con gái của chúng ta, A Đạo nói là cậu đã tìm được con gái cho chúng ta, chúng ta thật sự nên cảm ơn cậu. Lòng tốt của cậu, chúng ta cũng không có gì để đền đáp, chúng ta …”

“Chú, đừng khách sáo, chúng ta là người một nhà.” Kiều Huyền Thạc vừa nói xong, Bạch Nhược Hi liền bước xuống.

Bạch Nhược Hi chào hỏi rất lễ phép: “Ba, mẹ.”

Phương Tiểu Ngọc lập tức vươn tay: “Nào, tới bên này ngồi cùng mẹ đi.”

Bạch Nhược Hi nhìn Phương Tiểu Ngọc, ánh mắt cưng chiều tràn đầy yêu thương, Bạch Nhược Hi mỉm cười đi về phía Phương Tiểu Ngọc, chỉ trộm cùng Kiều Huyền Thạc liếc nhau một cái, trong lòng có chút ngọt ngào và ngại ngùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.