An Hiểu nắm chặt tay, lửa giận bừng
bừng: “Mẹ nên sớm phát hiện ra vấn
đề mới phải. Cái đứa con gái này
luôn gây phiền toái cho người khác.”
Doãn Nhụy cúi đầu không dám nói
chuyện nữa. Tâm trạng có vẻ rất tệ.
Bộ dạng vừa cô đơn vừa đau lòng
đến đáng thương.
Doãn Âm nắm lấy tay An Hiểu, thì
thầm: “Mẹ, con có chuyện muốn nói
với mẹ. Chúng ta đi vào phòng nói
chuyện đi.
An Hiểu cũng đang có ý này, giống
như có chuyện gì không thể để cho
Kiều Huyên Thạc nghe thấy cho nên
hai người vội vàng kéo nhau vào
phòng.
Phòng khách chỉ còn lại Doãn Nhụy và Kiều Huyền Thạc.
Doãn Nhụy cúi đầu càng thấp, im
lặng thật lâu mới thì thâm nói: “Xin
lỗi Huyền Thạc. Dì dường như đã
nghi ngờ cái gì rôi. Em không phải
cố ý. Em đã rất cố gắng che giấu
mọi chuyện cho hai người rồi.”
Kiều Huyền Thạc nheo mắt lại, cao
thâm khó lường nhìn chằm chằm
Doãn Nhụy. Giọng điệu anh không
chút ấm áp nào mà lạnh nhạt nói:
“Ừ. Cô quả thật rất cố gắng che giấu
giúp Nhược Hy. Thế nhưng cố quá
lại rất dễ phản tác dụng.”
Doãn Nhụy căng thẳng đứng thẳng
người, nghẹn ngào nói: “Xin lỗi,
Huyền Thạc. Em không muốn để
Nhược Hy khó xử. Em thật sự không
muốn để người nhà biết được
chuyện này. Em…
Trên mặt Kiều Huyền Thạc không
có nửa phần ấm áp. Anh đứng dậy
không nhanh không chậm nói: “Như
vậy cũng rất tốt.”
“Huyền Thạc…”
Kiều Huyền Thạc không để ý tới cô
ta, xoay người bước nhanh ra khỏi
phòng khách.
Doãn Nhụy nhìn bóng lưng lạnh
lùng mà xa cách của Kiều Huyền
Thạc từ từ biến mất trong tâm mắt
của mình.
Cô ta nhịn không được mà nắm
chặt tay. Móng tay cắm sâu vào da
thịt khiến cả người run lên nhè nhẹ,
cắn môi đến sắp chảy máu.
Sau đó cô ta châm chậm lấy điện
thoại ra, cúi đâu gửi một dòng tin
nhắn. Lúc này sắc mặt mới tốt lên
được một chút.
Kiều Huyền Thạc rời khỏi phòng
khách, men theo con đường nhỏ ở
vườn phía Bắc đi về phía đền thờ.
Bây giờ trong lòng anh luôn có chút
dự cảm mơ hồ cho nên muốn mau
chóng tìm thấy thứ mình muốn tìm,
sau đó mang theo Nhược Hy rời
khỏi nơi đầy thị phi này.
Vườn hoa yên tĩnh. Ánh nắng rực rỡ
chiếu xuống khắp mọi nơi. Muôn
hoa đua nở.
Khắp nơi đều là cảnh vật đẹp đến
không thể tin.
Còn cách đền thờ không xa, Kiều
Huyền Thạc đột nhiên dừng lại. Anh
đứng ở một chỗ rộng rãi, từ từ
nhắm mắt lại mà nghiêm túc lắng
tai nghe.
Ánh nắng rơi xuống người, anh hít
thở sâu, duy trì trạng thái yên tĩnh.
Thế nhưng cũng không nghe thấy
bất kỳ tiếng động nào.
Mà buổi tối hôm đó, Bạch Nhược Hy
lại nghe thấy một số thứ ở chỗ này.
Lúc đó cô còn bị dọa đến mức sợ
run lẩy bẩy.
Lắng nghe thật lâu.
Vậy mà không có tiếng động nào.
Lúc này Kiều Huyên Thạc mới từ từ
mở mắt rồi tiếp tục bước về phía
đền thờ.
Đột nhiên, một giọng nói thê lương
khiến bước chân Kiều Huyền Thạc
dừng lại. Trong lòng hơi rung động
rồi im lặng hai giây.
Giọng nói rất nhẹ, như có như
không khiến người khác có cảm
giác như là ảo giác.
Anh mau chóng xoay người, quét
mắt nhìn khắp bốn phía. Mười mấy
dặm xung quanh đều là các loại hoa
cỏ, căn bản không có chỗ nào để
che giấu. Hơn nữa ở đây còn cách
đền thờ một khoảng xa. Anh xác
định giọng nói nhất định không phải phát ra từ phía đó.
Ánh mặt trời ấm áp như vậy. Thế
nhưng giọng nói lại thê lương như
thế.
Hai tay Kiều Huyền Thạc đút vào
túi. Anh nhíu mày nhìn bốn phía.
Ánh mắt sắc bén trở nên cao thâm
khó lường.
Mọi chuyện dường như phức tạp
hơn nhiều so với tưởng tượng của
anh.
Quan sát thật lâu mà vẫn không tìm
ra giọng nói đó ở đâu.
Cuối cùng Kiều Huyền Thạc vẫn đến
đền thờ tìm nơi bí mật trong miệng
của Bạch Nhược Hy.
Thế nhưng cũng không có bất kỳ
thu hoạch gì.
Đêm dân khuya.
Bạch Nhược Hy đi ra từ trường học
cảnh sát, đứng đợi xe ở bên đường.
Cô lấy điện thoại ra nhấn bàn phím.
Khi nhìn thấy điện thoại im lặng
không có chút âm thanh nào. Trong
lòng cô liền có chút thất vọng.
Hai tháng cô mới nạp tiền điện
thoại một lần. Không phải vì cô có
nhiều tiền trong tài khoản mà là
không có người nào để gọi điện. Do
đó, cho dù mỗi ngày cô đều tắt điện
thoại cũng không có bất kỳ ảnh
hưởng nào.
Vậy mà bây giờ cô lại hy vọng nhận
được cuộc gọi nhỡ của Kiều Huyền
Thạc.
Lật qua lật lại, cô hít thở sâu một
hơi rồi đem điện thoại bỏ vào túi.
Thành phố lấp lánh muôn màu. Đèn
xe trên đường lớn chiếu sáng khắp
nơi.
Từ xa, cô đã nhìn thấy chiếc taxi
đến nên liền đưa tay ra vẫy.
Đột nhiên một chiếc xe màu đen
vượt qua chiếc taxi mà mau chóng
dừng lại trước mặt Bạch Nhược Hy.
Bạch Nhược Hy còn chưa kịp phản
ứng thì cửa xe bất thình lình mở ra.
Hai cánh tay đen xì đột nhiên xuất
hiện thò ra, thô lỗ kéo tay Bạch Nhược Hy lên xe.
Bạch Nhược Hy bị dọa đến nỗi liều
mạng giãy giụa. Nhưng hai người
đàn ông áo đen bên trong lại dùng
toàn bộ sức lực quãng cô lên xe.
Chỉ nghe “râm” một tiếng, cửa xe
đóng lại.
Một loạt động tác nhanh gọn chuẩn
xác, chỉ trong một hơi liền hoàn
thành.
Trong xe tối đen như mực, Bạch
Nhược Hy hoảng sợ dùng hết sức
phản kháng. Khi cô còn chưa nhìn
rõ đối phương là ai thì đã bị hai tên
đàn ông khỏe mạnh cưỡng ép bắt
lại.
“Cứu… Giọng nói kêu cứu của cô
còn ở trong miệng, chưa kịp hô
thành tiếng thì ngay lập tức đã bị
băng tẩm thuốc mê bịt miệng.
“Ưm ưm…”
Ý thức của cô bắt đầu mơ hồ, hai
mắt từ từ nhắm lại. Tâm mắt mơ hồ
chỉ nhìn thấy tấm bùa hộ mạng ba
góc màu vàng đang treo trước cửa
xe.
Thân thể Bạch Nhược Hy từ từ trở
nên mềm nhũn. Nước mắt rơi xuống
khóe mắt. Nỗi hoảng sợ trong lòng
khiến đầu óc cô trở nên trống rỗng.
Cuối cùng rơi vào hôn mê.
Bạch Nhược Hy cảm thấy đầu hơi
đau nhức, từ từ tỉnh lại từ trong cơn
mê.
Cô chầm chậm mở mắt, hơi động
đậy cơ thể. Lúc này mới cảm thấy
hai tay hai chân đã bị trói chặt.
Trước mắt là khoảng không đen kịt.
Cô bị bắt cóc rồi sao?
Ý nghĩ này lởn vởn trong đầu khiến
Bạch Nhược Hy cảm thấy bất an.
Trong không khí tràn đầy mùi thuốc
mê khó ngửi. Không khí ngột ngạt.
Trong bóng tối cô cảm thấy bản
thân đang nằm trên sàn nhà lạnh
băng.
Tối đến mức không có cả một tia
sáng.
Đây rốt cuộc là nơi nào?
Bạch Nhược Hy muốn hô to nhưng
miệng lại bị bịt kín, căn bản không
có cách nào phát ra tiếng.
Cô không phân biệt được là ngày
hay đêm.
Sau khi bình tính lại, cô mới dựa
người vào tường, từ từ đứng dậy.
Sau đó, cô nhắm mắt lại, dốc hết
sức duy trì thể lực của bản thân và
giữ cho đầu óc mình được thanh
tỉnh.
Thời gian từng giây từng phút chậm
chạp trôi qua.
Đột nhiên bên tai thấp thoáng
truyên đến tiếng nói, dường như là
tiếng cửa sắt.
Là tiếng bước chân vững vàng.
Hơn nữa không phải chỉ có một
người, mà ít nhất phải có từ ba
người trở lên.
Cô mở mắt. Trước mặt vẫn tối đen,
ngay cả bóng đen đều không thể
nhìn thấy.
Nhưng cô cảm giác được có hơi thở
của con người cách mình một mét,
cũng xác định không có vật gì ngăn
trở tâm mắt mình. Thế nhưng cái
nơi quái quỷ này lại có thể tối đen
như thế.
Trước mặt chắc là có nước bởi vì
Bạch Nhược Hy nghe thấy tiếng
người đạp chân qua nước.
Trong bóng tối, cô nhìn thấy vài
đốm đỏ đỏ lập lòe trên không trung.
Nếu như không đoán nhầm, đối
phương nhất định mang theo kính
nhìn ban đêm. Những điểm đỏ này
chính là nguồn điện phát ra từ mấy
cặp kính đó.
Bạch Nhược Hy cảm thấy tim đập
nhanh đến mức sắp nổ tung. Lòng
bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Cô bình
tĩnh điều chỉnh lại hơi thở của mình.
Đột nhiên có người tiến lại gần cô,
chuẩn xác kéo miếng băng cao su
trên miệng cô xuống.
Sau khi hơi đau một chút, miệng
Bạch Nhược Hy đã được tự do
nhưng cô lại không lớn tiếng kêu
gào. Dù sao ngay cả bản thân ở đâu
cô đều không biết. Đối phương là
người hay quỷ cô cũng còn không
rõ mà.
Để đảm bảo an toàn cho chính
mình, không thể vội vàng hành động
được.
Cô bình tĩnh chờ đợi đối phương nói
chuyện, muốn xem xem bọn họ sao
lại muốn bắt mình.
Nếu như muốn mạng, cũng không
cần đợi cô tỉnh lại cho nên nhất
định là có mục đích gì khác rồi.
Không khí càng ngày càng nặng nề.
Một giọng nói âm trâm khác thường
truyền đến: “Em gái xinh đẹp, đừng
sợ. Anh sẽ không làm hại em đâu.”