Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 40: Chương 40: Bí mật của đền thờ




Cô miễn cưỡng bị kéo đi, giọng điệu

làm nũng nỉ non: “Anh ba, ngày mai

đi đi.”

Kiều Huyền Thạc quay đầu nhìn sắc

mặt trắng bệch của cô, nghiêm túc

nói: “Có tôi ở đây. Cô sợ cái gì?”

Cô không sợ người mà là sợ ma.

Bạch Nhược Hy bu môi, không tình

nguyện đi bên cạnh anh. Mà hai

người lại tự nhiên dắt tay nhau mà

đi.

Lúc xuyên qua vườn phía Bắc, bọn

họ phát hiện hầu như tất cả cửa sổ

ở biệt thự đều đã tắt đèn. Chỉ có

duy nhất một phòng ở lầu hai là còn

mở.

Bạch Nhược Hy ngẩng đầu, lúc

đang tò mò ai giờ này còn chưa ngủ

thì giọng nói của Kiều Huyền Thạc

đã truyền tới: “Đi thôi. Đừng có tò

mò nữa. Tiếu Tiếu từ nhỏ đã mắc

chứng sợ bóng tối.”

“Kiều Tiếu Tiếu mắc bệnh sợ bóng

tối

Bạch Nhược Hy hoàn toàn không

biết thứ con gái lòng dạ xấu xa như

Kiều Tiếu Tiếu vậy mà còn mắc

chứng sợ bóng tối. Loại con gái tâm

địa âm u như cô ta không phải rất

thích bóng tối mới đúng sao?

Kiều Huyền Thạc lạnh nhạt trả lời:

“Ư, cho nên cái phòng mở đèn đó

chắc là của Tiếu Tiếu.”

Bạch Nhược Hy không tò mò nữa.

Xuyên qua vườn hoa phía sau vườn

phía Bắc, đi qua khu có hòn giả sơn.

Bóng dáng hai người được ánh

trăng trong vắt chiếu xuống hồ, đẹp

đến mức rung động lòng người.

Đi được khoảng chừng mười phút,

khi xuyên qua bụi trúc nhỏ liên nhìn

thấy một tòa kiến trúc cổ hiện ra

trước mắt.

Kiều Huyền Thạc và Bạch Nhược Hy

không hề xa lạ gì với nơi này. Thanh

Minh mỗi năm, toàn thể người trong

nhà đều sẽ đến đây ăn chay cúng

bái.

Đền thờ về đêm khiến người khác

cảm thấy âm u hết sức. Chỗ tối đen

như mực thế này mà chỉ có hai

ngọn đèn nhỏ màu vàng treo trước

cửa.

Dưới ánh đèn, đền thờ càng thêm

phần bí ẩn đáng sợ.

Càng tiến lại gân, Bạch Nhược Hy

càng cảm thấy sợ hãi. Cô căng

thẳng tới nổi đổ mồ hôi tay, không

nhịn được dựa sát lại gân Kiều

Huyền Thạc. Tay khác không được

dắt ôm chặt lấy khuỷu tay rắn chắc

của anh. Cả người đều dán lên.

Lúc này đã không cần phải suy nghĩ

hành động này có thân mật hay

không nữa rồi.

Kiều Huyên Thạc cảm thấy lòng bàn

tay cô đổ mồ hôi.

Cả người cô dán chặt lên người anh.

Mỗi bước đều dính lấy người đàn

ông này. Anh nhẹ nhàng xoa xoa

bàn tay mềm mại không xương của

cô, nhỏ giọng nói: “Rất sợ sao?”

“Dạ.” Bạch Nhược Hy gật gật đầu,

không dám hít thở mạnh. Mỗi tế

bào trên người đều tê cóng. Cô luôn

cảm thấy càng lại gân đền thờ thì lại

càng có khí lạnh âm u.

“Sợ cái gì?”

Bạch Nhược Hy im lặng, không dám

trả lời anh.

Nếu như cô nói với Kiều Huyền Thạc

mình sợ ma thì sẽ cảm thấy rất mất

mặt.

Đột nhiên Kiều Huyền Thạc dừng

bước, ngẩng đầu nhìn một chỗ ở

bên cạnh.

Bạch Nhược Hy cả kinh. Cô căng

thẳng quét mắt nhìn bốn phía, nhìn

về phía lùm cây tối đen hoàn toàn

không xảy ra việc gì: “Anh ba, sao

anh không đi nữa?”

“Có cảm thấy nơi này rất quen thuộc

không?”

“Không… không thấy.” Nói xong,

Bạch Nhược Hy cũng ngẩng đầu

nhìn vê phía Kiều Huyền Thạc đang

nhìn. Là một ánh đèn màu vàng mà

bên cạnh có một cái máy camera.

Bạch Nhược Hy nhìn cái camera

này mới phát hiện cái camera quay

con đường đi vào đền thờ chính là

cái máy duy nhất không bị hư trong

phòng bảo vệ.

“Tại sao ở đây phải lắp thêm một

cái camera riêng không có trong hệ

thống vậy?” Bạch Nhược Hy tò mò

nhìn về phía Kiều Huyền Thạc. Ánh

đèn màu vàng làm nổi bật lên góc

nghiêng bên mặt anh. Cái cảm giác

đẹp trai bức người khiến cô say mê.

Cảm giác anh lúc này không hề lạnh

lùng nhưng vẫn mạnh mẽ như vậy.

Cảm giác được bàn tay nắm lấy tay

cô vô cùng ấm áp.

Kiêu Huyền Thạc dắt tay cô tiếp tục

đi về phía trước, nhỏ giọng nói:

“Thuận tiện điều khiển và quan sát.

Nếu như không cùng một hệ thống,

hệ thống ngừng hoạt động trên diện

rộng cũng sẽ không làm ảnh hưởng

tới camera này.”

Trong phút chốc Bạch Nhược Hy đã

hiểu được lời nói của anh: “Ý anh là

có người âm mưu khiến toàn bộ

camera trong nhà ngừng hoạt động

cho nên mới lắp thêm một hệ thống

mới để không làm ảnh hưởng tới

camera này?”

Kiêu Huyền Thạc mỉm cười xoa đầu

cô. Giọng điệu dịu dàng không gì

sánh được: “Nhược Hy thật thông

minh.”

Chỉ là một câu nói, một động tác

đơn giản như vậy thôi mà lại khiến

Bạch Nhược Hy cảm thấy được yêu

chiều mà sợ, nhìn Kiều Huyền Thạc

vẻ không dám tin.

Từ sau khi đăng ký kết hôn anh

dường như thay đổi rất nhiều.

Thường cho cô cảm giác người đàn

ông này hoàn toàn không có ghét

mình như vậy.

Nhưng thái độ của anh lúc nóng lúc

lạnh vẫn còn khiến cô suy nghĩ

không thông.

Đạp lên cửa đền thờ, Bạch Nhược

Hy hít thở sâu, càng dùng sức ôm

lấy cánh tay của Kiều Huyền Thạc,

hận không thể giống như dây leo

quấn lên người anh.

“Tôi muốn ra ngoài… Ra ngoài… Ra

ngoài…

Một cơn gió lạnh thổi tới mang theo

tiếng rên rỉ thê lương của một người

phụ nữ. Rất nhỏ, nhỏ tới mức hầu

như không thể nghe thấy.

Nhưng thính giác của Bạch Nhược

Hy từ nhỏ đã rất nhạy, nghe thấy rồi

liên bị dọa đến hai tay ôm chặt lấy

eo Kiều Huyền Thạc. Cả người dán

chặt vào ngực anh, ngăn cản anh

bước về phía trước.

Cô thở hổn hển, bị dọa tới nói lắp ba

lắp bắp: “Anh ba, anh có nghe thấy

không? Có… có một người phụ nữ

đang kêu… bà ta muốn ra ngoài. Bà

ta… bà ta…. đang kêu.’

Kiều Huyên Thạc cảm thấy hai vai

của Bạch Nhược Hy run rẩy dữ dội.

Anh ôm chặt lấy cô, nghiêm túc

lắng nghe nhưng không hề nghe

thấy tiếng động nào. Ngay cả tiếng

ve kêu trong bụi cây còn nghe thấy

nhưng không hề cảm giác được

tiếng con gái nào.

“Nhược Hy. Không có giọng nói nào hết”

Bạch Nhược Hy bình tính lại,

nghiêm túc lắng nghe mới phát hiện

giọng nói biến mất rồi.

Bởi vì quá sợ hãi mà xảy ra ảo giác

sao?

Cô không quá chắc chắn thứ bản

thân nghe thấy vừa rồi có phải là ảo

giác hay không nhưng cô bây giờ đã

bị dọa tới hai chân mềm nhũn,

không thể cử động được rồi.

“Anh ba, chúng ta trở về đi.” Giọng

nói của Bạch Nhược Hy trở nên

nghẹn ngào, sợ hãi sắp khóc.

Cô cũng muốn biểu hiện một mặt

kiên cường của mình trước mặt

người đàn ông này nhưng trong

lòng quả thật quá sợ hãi.

Còn có giọng nói vừa rồi lại thê

lương, chân thật như vậy.

Kiều Huyền Thạc nhẹ nhàng xoa

đầu cô, nói nhỏ: “Đã đến rồi thì đưa

tôi đi xem chỗ cấm cô nói đi. Có tôi

ở đây, không cần sợ.”

Động tác của anh rất dịu dàng làm

nỗi sợ hãi trong lòng cô lắng lại.

Cô không có sức đề kháng đối với

sự dịu dàng của người đàn ông này

nên chỉ có thể yếu ớt gật đầu: “Ở

phía sau đền thờ.”

“Phía sau là tường bao quanh. Ở

đây đã là ranh giới của nhà chúng ta

rồi. Tôi thấy tường phía trước cũng

cao cỡ hai mét.” Kiều Huyền Thạc

thông qua ánh trăng mà nhìn thấy

được bức tường ở phía sau lưng

đền thờ.

Bạch Nhược Hy dựa vào trí nhớ mà

nhớ lại chỗ trước kia từng đi qua:

“Phía sau đền thờ quả thật là tường

bao quanh nhưng bên cạnh tường

còn có một bụi trúc và hòn giả sơn

bí mật. Phía sau tường còn có cửa,

có thể đi xuyên ra ngoài. Nơi đó có

một cái sân nhỏ.”

“Cửa gì?”

“Cửa đá.” Bạch Nhược Hy hít sâu.

Trong khoang mũi đều là mùi

hương thoang thoảng dễ ngửi của

anh. Cô dựa sát vào ngực anh, từ từ

trở nên yên tâm, rủ rỉ nói: “Lúc nhỏ

em tiến vào hòn giả sơn không cẩn

thận đã đụng tới cái cửa đá này,

cửa liền mở ra. Lúc đó ông quản gia

đền thờ phát hiện ra em, xách em ra

ngoài góc dạy bảo một trận. Ổng

còn đe dọa em. Có điều chuyện này

đã qua rất lâu rồi, em cũng không

để trong lòng. Ông quản gia già qua

đời rất nhiều năm rồi. Em gần như

đã quên mất chuyện này.”

Còn có nơi bí mật thế này?

Kiều Huyên Thạc nhẹ nhàng xoa vai

cô.

Điều này phải chăng cũng có thể

giải thích được vì sao Nhược Hy lại

bị hung thủ nhắm vào như thế.

Anh lập tức dắt tay Bạch Nhược Hy

đi vào trong: “Chúng ta đi xem đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.