Sự kiên nhẫn của Đỗ Xuân Lan biến mất ngay lập tức, lông mày nhíu lại và vẻ mặt trầm xuống, nhàn nhạt nói với vẻ không hài lòng: “Không biết lớn nhỏ, không hiểu chuyện, xem ra mẹ mày không dạy mày kính trọng người lớn tuổi.”
Hách Nguyệt quay lại, khẽ đẩy vai bọn trẻ: “Hai đứa vào tìm dì, ba sẽ tìm cách đưa mẹ về.”
Bọn trẻ liếc nhìn Đỗ Xuân Lan và Hách Danh Chấn, chúng có vẻ hơi căng thẳng, vội vàng xoay người chạy nhanh vào nhà.
Đỗ Xuân Lan đứng dậy muốn đuổi theo, Hách Nguyệt duỗi tay chặn Đỗ Xuân Lan lại.
“Cút.” Không có chút độ ấm, không có cảm xúc, không mang theo một chút tình cảm nào được phun ra từ miệng Hách Nguyệt.
Hách Danh Chấn hít một hơi thật sâu, hai tay chống nạnh, và nhìn chằm chằm vào Hách Nguyệt với đôi mắt sắc bén.
Đỗ Xuân Lan sắc mặt trở nên nặng nề, bất mãn mắng: “Tao là mẹ mày, mày muốn làm phản sao? Người phụ nữ đó thấp kém, bắt cóc, tống tiền và là một con đàn bà hạ đẳng. Tao đã đưa mày đến thế giới này, sinh ra trong một gia đình cao quý như vậy, cho mày cuộc sống tốt nhất, sự giáo dục tốt nhất, mày nên biết cách trân trọng những điều đó, tất cả những gì mày có được, kể cả cuộc sống và tương lai tươi sáng của mày,mày nên biết ơn chứ không phải là chống lại cha mẹ.”
Dường như lời nói đó rất thấm thía, nhưng vào tai Hách Nguyệt lại rất chói tai, anh lặp lại không chút cảm xúc: “Cút ngay cho tôi.”
Đỗ Xuân Lan không hề dao động và cũng không coi trọng lời nói của Hách Nguyệt, bà mạnh mẽ dùng sức gạt tay Hách Nguyệt ra rồi sải bước vào biệt thự.
Hách Nguyệt hít sâu một hơi, từ từ nhắm mắt lại, nắm thật chặt nắm đấm, cứng rắn chịu đựng. Nếu đây không phải là cha mẹ anh, anh ta đã bắn chết họ vì tội đột nhập vào nhà riêng.
Hách Danh Chấn tức giận đến trước mặt Hách Nguyệt, uy nghiêm nói: “Đồ vô dụng, cho mày một cuộc sống tươi sáng như vậy, một cuộc sống ưu tú như vậy, vậy mà lại mắc chứng trầm cảm, giấu giếm chúng hơn mười năm, mày đủ lông đủ cánh rồi phải không?”
“…” Hách Nguyệt đang kiềm chế cơn tức giận, sắc mặt tối sầm, trên cổ lộ ra gân xanh.
Hách Danh Chấn đã ra lệnh: “Mày và Triệu Toa Na phải tổ chức đám cưới ngay cho tao, còn chuyện mày tự ý phẫu thuật triệt sản, tao có thể bỏ qua. Mặc dù triệt sản không ảnh hưởng đến chức năng tình dục và sức khỏe thân thể, nhưng cuộc sống của mày không phải là sống cho bản thân. Mày là huyết thống duy nhất của nhà họ Hách, mày nhất định phải sinh cháu trai cho tao để kế thừa gia nghiệp, tao cũng đã hỏi bác sĩ, cho dù triệt sản vẫn có thể phẫu thuật lại, mày phải đến bệnh viện để phẫu thuật vào ngày mai.”
Hách Danh Chấn nói xong đi qua Hách Nguyệt, mới đi được hai bước, lại dừng lại, ra lệnh: “Mày đừng cố cứu con đàn bà kia, trong tay tao có rất nhiều chứng cứ có thể giết cô ta, còn có báo cáo trầm cảm của mày nằm trong tay tao. Tao là người giám hộ của mày. Tao có thể loại bỏ mày khỏi vị trí thẩm phán bất cứ lúc nào và đưa mày vào bệnh viện tâm thần.”
Hách Nguyệt không nói gì mà tiếp tục im lặng.
Hách Danh Chấn sải bước vào biệt thự.
Sau khi vào biệt thự, Đỗ Xuân Lan đã ra lệnh cho người hầu mang hai đứa trẻ xuống, bà vú không dám giao hai đứa trẻ cho Đỗ Xuân Lan khi chưa được phép mà thay vào đó là giấu chúng đi.
Đỗ Xuân Lan giận dữ mắng trong phòng khách: “Chủ nhân hiện tại của các người không phải là Lam Tuyết hay con trai Hách Nguyệt của tôi, mà là tôi. Không muốn bị đuổi việc, hãy đưa bọn trẻ ra ngoài ngay lập tức.
Người giúp việc và bảo mẫu đang đứng trong phòng khách, cúi đầu im lặng.
Một bảo mẫu khẽ lẩm bẩm: “Cô Lam Tuyết mời chúng tôi tới đây.”
Bảo mẫu vừa dứt lời, Đỗ Xuân Lan duyên dáng bước tới, bất ngờ giơ tay tát mạnh một cái.
Một tiếng “chát” giòn giã vang lên ngay lập tức.
Bảo mẫu bị đánh đến lệch đầu, ôm mặt đau đớn, rất đau lòng nhưng không dám phát ra tiếng động.
“Cô bị sa thải, hãy biến khỏi đây ngay lập tức.” Đỗ Xuân Lan có quyền lực cao, và bà ta nói một cách kiêu ngạo.
Lúc này ngoài cửa có tiếng bước chân, bảo mẫu quay đầu nhìn về phía cửa, Hách Nguyệt bước vào, cố gắng tìm chỗ dựa, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Hách Nguyệt, cung kính nói: “Thưa ngài, bọn họ muốn đưa Hoan Hoan và Lạc Lạc đi.”
Hách Nguyệt nhìn Đỗ Xuân Lan và Hách Danh Chấn như người mất hồn, khẽ nói: “Tôi thực sự ghét luật pháp của Tịch quốc không cho phép cắt đứt quan hệ cha mẹ. Các người muốn như thế nào mới chịu dừng tay? Tôi sẵn lòng trả lại mạng sống này cho các người.”
“Từ khi sinh ra trong nhà họ Hách, cuộc sống của mày chưa bao giờ là của mày, và mọi việc mày làm đều phải vì lợi ích của gia tộc.” Đỗ Xuân Lan giận dữ hét lên: “Mang hai cháu gái cho tôi đi. Tôi muốn đưa hai cháu gái về nhà họ Hách, sau này cháu gái tôi sẽ do ông bà chăm sóc. Mày có thể dưỡng bệnh và cưới Triệu Toa Na càng sớm càng tốt.”
“Nếu tôi không làm thì sao?” Hách Nguyệt gằn từng chữ.
Đỗ Xuân Lan hụt hơi, một tay đỡ lấy eo, nghiến răng hít sâu: “Mày đã thay đổi rồi, trước đây mày chưa bao giờ chống lại ba mẹ.”
Hách Danh Chấn thờ ơ nói: “Haha, mày mãi là con của tao, muốn đấu với tao thì còn non và xanh lắm. Nếu mày dám chống lại tao, Tao sẽ tiêu diệt mày. Tao sẽ chuyển tất cả các báo cáo về tâm thần của mày cho quốc gia để thẩm định. Tao biết rằng mày không chỉ bị trầm cảm đơn thuần. Dựa trên quan hệ của tao và ông nội mày, tao sẽ lôi mày khỏi vị trí thẩm phán và lấy đi tất cả những gì mày có. Đóng băng tài sản của mày, thậm chí đưa mày vào bệnh viện tâm thần, giam giữ mày suốt đời, tất cả đều dễ như trở bàn tay.”