Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 100: Chương 100




Từ nhỏ ba anh em nhà họ Kiều đã

biết An Hiểu là mẹ kế. Tôn trọng bà

là bởi vì bà là mẹ của Bạch Nhược

Hy.

Mẹ của Bạch Nhược Hy chính là mẹ

của bọn họ. Họ ôm tâm thái này mà

từ từ đón nhận tình thương yêu của

bà. Thế nhưng điều này không có

nghĩa là An Hiểu có thể thay thế vị

trí của mẹ ruột trong lòng bọn họ.

Sắc mặt An Hiểu trầm xuống. Ánh

mắt đầy vẻ giận dữ. Từ sau khi ông

và mọi người hợp lực đuổi Bạch

Nhược Hy ra khỏi nhà, Kiều Huyền

Hạo không thèm quan tâm gì đến

bà nữa.

Thái độ của ba anh em tụi nó cũng

thay đổi. Thậm chí ngay cả Kiều

Huyền Bân bình thường vốn không

quan tâm đến chuyện của Bạch

Nhược Hy cũng thay đổi cách đối

xử với bà.

“Huyền Hạo, mẹ đang nói chuyện

với con đó. Sao con không nói năng

gì hết vậy?” Giọng nói của An Hiểu

vẫn dịu dàng dễ nghe như vậy.

Kiều Huyền Hạo lê bước chân mệt

mỏi lên lầu.

An Hiểu nắm chặt tay, cắn cắn môi.

Ảnh mắt nóng rực như muốn phun

lửa.

Cùng ngồi trên ghế sofa ở phòng

khách lúc này còn có hai người

Doãn Âm và Doãn Nhụy.

Doãn Âm cầm điện thoại xem tin

tức giải trí. Khóe miệng lộ ra nụ

cười lạnh. Ánh mắt lại nhìn chằm

chằm màn hình trên tay, khinh khỉnh

mở miệng: “Xem ra Bạch Nhược Hy

cũng là một đứa ghê gớm. Không

những có thể khiến anh em trở mặt

thành thù mà còn có thể chia cắt

tình mẹ con nữa đấy.”

An Hiểu cắn răng, tức giận ngồi

xuống ghế sofa, lửa giận phừng

phừng.

Doãn Nhụy yếu ớt mở miệng: “Chị à,

chị đừng có nói Nhược Hy nữa.”

Doãn Âm nhướn mày nhìn về phía

Doãn Nhụy. Giọng điệu nghiêm

khắc hơn vài phần: “Cả thế giới này

có mình em là ngốc nghếch đơn

thuần nhất thôi. Lương thiện không

có kết cục tốt đẹp gì đâu. Nhìn xem

Bạch Nhược Hy giờ đối xử với em

thế nào? Em còn một mực suy nghĩ

cho nó?”

Doãn Nhụy từ từ cúi đầu im lặng.

An Hiểu nhìn thấy sự lương thiện và

bất lực của Doãn Nhụy nên cũng rất

lo lắng. Sau đó bà giơ tay nắm lấy

tay Doãn Nhụy, vô cùng hổ thẹn nói:

“Tiểu Nhụy, là dì có lỗi với con, là dì

nuôi ong tay áo hại con rồi.”

Doãn Nhụy nhướn mày liếc lên lầu,

đúng lúc nhìn thấy Kiêu Huyền Hạo

đã đi lên tới giữa câu thang nên mới

vội vàng nói với An Hiểu: “Dì à,

không liên quan gì tới dì hết. Hôm

nay con cũng gặp Nhược Hy rồi.

Cậu ấy…

An Hiểu tức giận hét một câu:

“Đừng có nhắc tới nó trước mặt dì.

Coi như dì chưa từng sinh ra đứa

con này.”

Kiều Huyên Hạo sững người, bước

chân đột nhiên dừng lại rôi mau

chóng xoay người đi xuống.

Hắn xông tới chỗ Doãn Nhụy, vô

cùng sốt ruột kéo cánh tay cô ta lại,

tức giận hỏi: “Nhược Hy ở đâu?”

‘A, đau quá. Doãn Nhụy nhăn mày,

đau đớn giãy giụa, sợ tái mặt, dáng

vẻ yếu ớt vô lực.

Kiêu Huyền Hạo cũng nhíu mày.

Hắn chỉ quá nóng lòng mà thôi

nhưng đâu có mạnh bạo đến mức

làm cô ta đau. Lúc trong lòng hắn

còn đang nghi ngờ thì Doãn Âm và

An Hiểu đã cuống cả lên.

An Hiểu: “Huyên Hạo, con bỏ Tiểu

Nhụy ra. Con làm đau con bé rồi.”

Doãn Âm: “Vì Bạch Nhược Hy mà

chú điên rồi sao? Cái con yêu tinh

hại người đó làm chú lú lẩn cả

người rồi. Chú nhìn chú bây giờ

thành bộ dạng gì rồi?”

Kiều Huyền Hạo căn bản không để ý

tới hai người này mà chỉ tức giận

hỏi Doãn Nhụy: “Nói cho tôi biết,

Nhược Hy đang ở đâu?”

Doãn Nhụy lộ ra biểu cảm đau khổ

vô cùng, nhìn qua giống như cánh

tay đau đớn không chịu nổi, bị dọa

tới mức run rẩy: “Huyền Hạo, anh

đừng ép em. Em đã đồng ý với

Huyền Thạc không nói cho anh biết

rồi. Huyên Thạc cũng không cho

phép anh có liên quan gì tới Nhược

Hy nữa. Anh đừng trách cậu ấy,

cũng đừng làm phiền bọn họ nữa.

Nhược Hy là chị ba anh. Anh ấy…”

Kiều Huyên Hạo không nhịn được

đẩy tay Doãn Nhụy ra, hét lớn một

câu: “Cái thằng khốn nạn Kiều

Huyền Thạc này.”

Sau khi Doãn Nhụy bị đẩy ra liền

kêu “a” một tiếng rồi ngã nhào lên

ghế sofa, cố nén nước mắt xoa xoa

cánh tay của mình.

Lúc này, An Hiểu và Doãn Nhụy nhìn

thấy mà đau lòng vô cùng.

Hai người vội vàng che chở cho

Doãn Nhụy. An Hiểu đứng dậy tức

giận mắng Kiều Huyền Hạo: “Huyền

Hạo, con vì một đứa con gái mà

điên điên khùng khùng, giống như

thằng điên đi khắp nơi cắn người.

Con xem xem bây giờ mình trở

thành bộ dạng gì rồi. Cái con hồ ly

tinh Bạch Nhược Hy này câu mất

hồn con rồi sao? Hay là bỏ bùa yêu

cho con rồi?”

Kiều Huyền Hạo coi lời An Hiểu như

gió thoảng qua tai. Hắn chỉ nheo

mắt nhìn chằm chằm Doãn Nhụy,

trong lòng không nhịn được cảm

khái người con gái này quá ghê

gớm, khiến người khác càng thêm

ghét Bạch Nhược Hy dễ như trở bàn

tay.

Hắn nhìn Doãn Nhụy, lạnh lùng ném

lại một câu: “Cô không ký hợp đồng

với công ty điện ảnh của chị cô,

đúng là tổn thất lớn cho chỉ đấy.”

Ném lại câu này, Kiều Huyên Hạo

liền vội vàng xoay người xông ra

cửa.

An Hiểu tức giận nắm chặt tay,

trừng mắt nhìn bóng dáng Kiều

Huyền Hạo từ từ rời khỏi, không

cách nào dập tắt được cơn lửa giận

trong lòng.

Doãn Âm bất giác thở dài: “Haizz,

cái con nhỏ Bạch Nhược Hy này quả

thật hại chết người. Huyền Thạc còn

đang dưỡng bệnh mà thẳng điên

này lại muốn đi gây rắc rối với nó

rồi.

An Hiểu thầm giật mình, nhất thời

sợ hãi liên vội vàng xoay người nhìn

về phía Doãn Âm: “Mau, mau gọi

chồng con với ông tới. Chúng ta

cùng đi bệnh viện. Không thể để nó

hại Huyên Thạc được.”

Doãn Âm lập tức gật đầu, xoay

người chạy lên lầu.

Doãn Nhụy nén nước mắt, nhẹ

nhàng sờ sờ cánh tay rồi nói: “Dì à,

con không đi đâu.’

An Hiểu sờ đầu cô ta, an ủi: “Đứa bé

ngốc này, quả thật là làm khó con

rồi. Con ở nhà nghỉ ngơi đi. Tất cả

đều có dì lo.”

Doãn Âm cắn môi, chầm chậm lau

nước mắt.

Bệnh viện

Y tá đưa cơm tối tới. Bạch Nhược

Hy không có tâm trạng ăn cơm, còn

Kiều Huyền Thạc chỉ ăn qua loa một

chút. Sau khi uống thuốc liền tiếp

tục truyền nước biển.

Bạch Nhược Hy đang sắp xếp đồ

đạc trên giường.

Kiều Huyền Thạc đứng dưới bình

truyên nước, giữ vai bị thương lại rồi

từ từ hoạt động cánh tay.

Cảm giác đau đớn âm ỉ nhưng

không ảnh hưởng tới động tác linh

hoạt của cánh tay.

Bạch Nhược Hy sắp xếp giường

chiếu xong rồi đứng dậy. Lúc này,

Kiều Huyền Thạc liền vội vàng

buông tay xuống, không động đậy

nhìn cô.

Bạch Nhược Hy nhíu mày, nghi ngờ

nhìn chỗ vai bị thương của hắn:

- Anh ba, anh đang làm gì vậy?”

Trên mặt Kiều Huyền Thạc không

có chút cảm xúc nào, lạnh nhạt nói:

“Nằm trên giường quá lâu nên

muốn đứng một chút.”

“Muốn ngủ không?”

“Không mệt.” Kiều Huyền Thạc đi

đến trước cái tủ đầu giường. Một

tay cầm lấy ly nước không chuẩn bị

đi rót nước.

Bạch Nhược Hy lập tức đi qua giành

lấy cái ly trong tay hắn: “Em rót

nước cho anh, tránh bị phỏng.”

Kiều Huyền Thạc cúi đầu, từ trên

nhìn xuống gương mặt xinh đẹp của

cô rồi cứ thế mà im lặng nhìn.

Bạch Nhược Hy ấn bình nước nóng

rồi nói: “Cả ngày anh đều ngủ,

đương nhiên là không biết mệt rồi.”

“Nếu em mệt thì đi ngủ trước đi.”

Kiều Huyền Thạc thì thâm.

“Mệt nhưng anh không ngủ thì sao

em dám ngủ được?” Bạch Nhược

Hy đưa cốc nước tới trước mặt hắn:

“Uống đi cho ấm người.”

“Em chắc chứ?” Kiều Huyền Thạc

nhướn mày, nhìn ly nước cô đưa tới.

Bạch Nhược Hy nhãn mày, lập tức

hớp một ngụm trước mặt hắn rồi lại

đưa sang cho hắn lân nữa: “Em

chắc chắn.

“Uống thêm…” Kiều Huyền Thạc dịu

dàng ra lệnh.

Bạch Nhược Hy hít sâu một hơi, nén

giận mím môi. Không phải chỉ là

một ly nước nóng thôi sao? Lại còn

nghi ngờ như vậy?

Cô lại ngửa đầu uống một hơi. Sau

khi nuốt xuống, giọng điệu liền trở

nên lạnh lùng, đưa nửa ly còn lại

sang cho hắn: “Anh cầm đi. Nếu

như không tin thì đừng uống nữa.”

Giọng nói của Kiều Huyền Thạc lộ ra

chút cảm giác bất lực: Yốn muốn

để em uống, tôi không khát.”

Bạch Nhược Hy cả kinh, sững sờ

nhìn hắn.

Cô cười khổ: “Anh đã không uống

nước cả ngày rồi.”

Bạch Nhược Hy từ từ cúi đầu. Hai

tay nắm chặt khiến ly nước ấm lên.

Tâm tình như xe qua núi, nhấp nhô

lên xuống, lúc chậm lúc nhanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.