Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 173: Chương 173




Sáng sớm. Khi sương mù vừa tan, mặt trời ấm áp đã từ từ

lên cao, những người lao công đã sớm vất vả đã dọn dẹp sạch sẽ đường

phố. Các cô dì chú bác tập thể dục buổi sáng trong công viên cũng lần

lượt đến nơi, họ bắt đầu phấn chấn rèn luyện.

Tại một tiệm cắt tóc trên đường phố không có gì nổi bật

vừa mới mở cửa, còn chưa kịp dọn dẹp vệ sinh, đã có một cô gái xinh đẹp

đứng đợi rất lâu. Chủ tiệm tóc sửng sốt nhìn người đẹp tóc dài trước

cửa, dừng một chút mới chậm rãi nói: “Người đẹp, cô… cô có việc gì sao?”

Bạch Nhược Hy cười nhạt, vươn tay mở lòng bàn tay. Với

tờ tiền mệnh giá trên lòng bàn tay, cô nhẹ nhàng nói: “Ông chủ, trên

người tôi chỉ có mỗi tờ tiền này thôi. Ông giúp tôi cắt tóc được không.” Ông chủ cau mày nhìn tờ tiền trong lòng bàn tay cô, lại nhìn khuôn mặt

trắng hồng của cô, bối rối: “Ít tiền này không đủ gội đầu!”

Bạch Nhược Hy cười hỏi: “Tôi có đẹp không?”

“Đẹp.” Ông chủ không chút do dự nói.

Cô cười hỏi: “Phụ nữ xinh đẹp không được giảm giá sao?”

“Cái này…” Ông chủ càng thêm không biết làm sao, bình

tĩnh nhìn Bạch Nhược Hy từ trên xuống dưới, nhìn cô lại ăn mặc sang

trọng, tao nhã và giản dị, không giống một người chỉ có chút tiền trên

người!

Bạch Nhược Hy sắc mặt đột nhiên thay đổi, lần đầu tiên

dùng nhan sắc để bán độ dễ thương thế nhưng thất bại, buồn bực: “Vậy

chút tiền này có thể cho tôi mượn dụng cụ làm tóc của ông được không?

Tôi sẽ tự mình cắt.”

Ông chủ nghĩ tới đây liền lấy tiền của Bạch Nhược Hy,

nạnh dạn nói: “Mời vào.” Bạch Nhược Hy cười toe toét bước vào tiệm làm

tóc. Cô bước đến trước gương, cầm một chiếc kéo lên, lặng lẽ nhìn chiếc

kéo sắc bén, sắc mặt tối sầm lại.

Sau đó nhìn lên gương và nhìn chằm chằm vào mình trong

gương. Tiều tụy rất nhiều, gầy rất nhiều. Lưu lạc ba ngày, trong túi mấy tờ tiền lớn cô cũng đã dùng hết.. Tưởng nhảy xuống biển cho xong hết

mọi chuyện, kết quả dòng chảy xiết sóng biển đã đem cô xô vào cầu tàu,

uống một bụng nước và được chiếc thuyền đánh cá đi qua đưa vào bờ, cô

muốn chết cũng chết không được.

Giờ cô còn sống, cô không muốn sống như trước nữa. Dù

trên đời này không còn ai thì trái đất vẫn cứ quay. Bạch Nhược Hy cô đã

dám chết, thì còn có cái gì mà cô không dám chứ?

Cầm cây kéo “xoạt” một tiếng, giơ tay ném xuống những

lọn tóc suôn mượt bị cắt đứt, ông chủ tiệm tóc đứng bên cạnh ngẩn người, xót xa khi thấy mái tóc xinh đẹp bị cắt xuống một cách thô bạo. Một nắm tóc dài rơi xuống đất, Bạch Nhược Hy không hề cảm thấy đau lòng.

Ông chủ thật sự không chịu nổi, bước đến cạnh Bạch Nhược Hy chậm rãi nói: “Cô gái, để tôi cắt cho cô. Đầu tóc xinh đẹp như thế

này mà bị cô cắt nham nhở như chó cắn vậy” Bạch Nhược Hy mím môi cười

rồi đưa kéo cho ông chủ: “Làm phiền ông chủ, cảm ơn ông.”

Mười lăm phút sau. Bạch Nhược Hy bước ra từ tiệm làm

tóc, xinh đẹp và đáng yêu, mái tóc ngắn càng khiến cô ấy tăng thêm vài

phần khí chất và năng động. Cảm thấy sức nặng trên đầu tan biến, cả

người đều nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Ở bên đường, Bạch Nhược Hy không một xu dính túi vẫn

mạnh dạn đưa tay vẫy một chiếc taxi. Sau khi lên xe, cô đưa một địa chỉ. Sau nửa giờ lái xe, chiếc taxi dừng lại trước cửa một ngôi nhà gỗ đơn

sơ. Người lái xe quay lại nhìn Bạch Nhược Hy ở phía sau xe và nói:

“Người đẹp, đến nơi rồi.” Bạch Nhược Hy chậm rãi nói: “Bác tài, tôi

không có tiền.”

Vẻ mặt của người tài xế đột ngột thay đổi. Bạch Nhược Hy lắc đầu, thành khẩn nói: “Không phải, tôi vừa bị mất ví và điện thoại

di động. Anh cho tôi mượn điện thoại di động, tôi gọi cho một người bạn, tôi kêu cô ấy ra ngoài trả tiền cho anh.” Người lái xe không còn cách

nào khác. Vì vậy, đành phải đưa điện thoại cho Bạch Nhược Hy, và quan

sát cô ấy thật kỹ, sợ rằng nếu không chú ý, cô ấy liền sẽ trốn mất.

Sau khi nhận được điện thoại di động, Bạch Nhược Hy gọi số điện thoại của Lam Tuyết được lưu trong trí nhớ…

“Alo” Giọng nói nhàn nhạt của Lam Tuyết truyền đến. Bạch Nhược Hy khẽ thì thào: “Lam Tuyết, tôi Nhược Hy, tôi đang ở trước cửa

nhà cô. Cô ra đây một lát tôi có việc muốn nhờ cô, nhớ mang theo ít tiền nhé.”

Lam Tuyết nghe thấy giọng Bạch Nhược Hy thì đặc biệt

ngạc nhiên: “Bạch Nhược Hy?” “Là tôi, nhớ mang tiền ra, nếu không tôi sẽ bị tài xế bắt đưa đến đồn cảnh sát.” Bạch Nhược Hy lập tức ngắt cuộc

gọi, đưa điện thoại cho tài xế, không quên lịch sự cảm ơn: “Cảm ơn.”

Tài xế im lặng, cầm lấy điện thoại của mình. Bạch Nhược

Hy mở cửa xuống xe, đứng trước cửa xe chờ Lam Tuyết. Hai phút sau, cửa

mở, Lam Tuyết bước ra, cô mặc bộ quần áo thường ngày màu trắng hơi ngả

vàng, đầu tóc bù xù, dáng vẻ luộm thuộm dường như vừa mới bước ra từ

chuồng chó vậy, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài ngọt ngào xinh đẹp của mình. Lam Tuyết có vẻ ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Bạch Nhược Hy khi cô

bước tới.

Bạch Nhược Hy hỏi: “Tiền đâu?” Lam Tuyết chậm rãi duỗi

tay ra, miễn cưỡng đưa tiền cho cô, Bạch Nhược Hy định cầm lấy, cô lập

tức thu tay lại, rất bất đắc dĩ: “Cô có còn tiền không?” “còn, đương

nhiên còn” Bạch Nhược Hy thở dài, bất đắc dĩ, chẳng qua chỉ là một chút

tiền lẻ, người phụ nữ này keo kiệt làm sao. Lam Tuyết suy nghĩ và cuối

cùng vẫn đưa tiền cho Bạch Nhược Hy. Bạch Nhược Hy thanh toán tiền xe.

Người lái xe cũng bỏ đi. Bạch Nhược Hy nhìn qua qua khu

vực xung quanh, đây là một nơi rất hẻo lánh, nhà xưởng chiếm đa số,

phòng ở cũ cũ, đoạn đường phức tạp, dân cư cũng đông đúc. Điều quan

trọng là trên tường nhà Lam Tuyết có một tấm phông lớn màu đỏ viết chữ

“Chờ phá dỡ”.

Lam Tuyết nhìn chằm chằm Bạch Nhược Hy, nhìn lên nhìn

xuống vài lần rồi cau mày: “Cô cắt tóc?” “Ừ.” Bạch Nhược Hy mím môi

cười, đưa tay sờ đuôi tóc ngắn, tỏ vẻ ngại ngùng.

“Cô lớn lên xinh đẹp, tóc dài cũng đẹp, tóc ngắn lại càng đẹp.” Bạch Nhược Hy cười nhạt, “Cảm ơn.”

“Cô tìm tôi có việc gì sao?” Lam Tuyết khó hiểu. Rốt

cuộc cả hai chỉ mới gặp nhau vài lần và trao đổi số điện thoại và thông

tin liên lạc, về phần nhà của Lam Tuyết là do lần trước bị phá dỡ rời đi và xảy ra kiện tụng, Bạch Nhược Hy nhớ ra địa chỉ của cô từ trong tư

liệu.

Bạch Nhược Hy đối diện với ánh mắt của Lam Tuyết, bình

tĩnh nói: “Lam Tuyết, vào nhà nói chuyện đi.” “Chuyện này …” Lam Tuyết

bối rối. Bạch Nhược Hy chậm rãi đến gần, tựa đầu vào vai cô, nói nhỏ bên tai: “Cô muốn kiếm tền không, có đơn hàng lớn, chúng ta cùng hợp tác.”

“Tôi không có tiền.” Lan Tuyết buột miệng nói. Bạch

Nhược Hy rời khỏi má cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong suốt như pha

lê của cô, cười một cách tà mị: “Tôi và cô đều không cần phải trả tiền,

sẽ có người trả tiền.”

“Được.” Lam Tuyết đồng ý, “Cô vào đi rồi nói. “

Bạch Nhược Hy theo Lam Tuyết vào nhà cô ấy. Căn nhà chật hẹp và tối tăm, vì là nhà gỗ ở tầng 1 nên ẩm thấp, u ám, bừa bộn. Bạch

Nhược Hy không khỏi nhíu mày. Bước vào phòng khách, trong góc có một

chiếc giường gỗ, trên giường một bà lão nằm bất động, bà lão khoảng năm

mươi, gầy gò, da ngăm đen.

Người phụ nữ ánh mắt như hạt châu dường như chuyển động

nhìn về phía Bạch Nhược Hy, Bạch Nhược Hy cũng có chút kinh ngạc. Lam

Tuyết lập tức giải thích: “Mẹ tôi, năm năm trước bà bị tai biến liệt

toàn thân.” Bạch Nhược Hy cảm thấy có chút không thoải mái, vội vàng cúi đầu với bà lão trên giường gật đầu: “Chào bác gái.” Bên kia không có

đáp lại.

Lam Tuyết đưa Bạch Nhược Hy vào một căn phòng và đẩy cửa ra: “Đây là phòng của tôi, vào nói chuyện đi.” Bạch Nhược Hy bước vào

phòng, lúc đó cô mới hiểu tại sao Lam Tuyết lại lập mưu đánh cắp ví tiền của người khác và tại sao một chút tiền xe cô cũng keo kiệt như vậy.

Vì trong căn trong phòng nhỏ bừa bộn của cô, còn có hai

cô gái giống hệt nhau đang ngủ, khoảng chừng ba bốn tuổi. Căn phòng chưa đầy mười mét vuông, đâu đâu cũng có đồ chơi, quần áo, giày dép. Cô ấy

chắc hẳn phải bận đến mức không có thời gian đi ngủ, làm gì còn thời

gian dọn dẹp phòng?

“Hai cô bé cô song sinh sao?” Bạch Nhược Hy thấp giọng

hỏi. Lan Tuyết nở một nụ cười, ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn hai đứa

bé trên giường gật đầu: “Đúng vâyh, hai đứa con gái sinh đôi của tôi đã

ba tuổi rưỡi.”

“Chồng cô đâu?”

“Chết rồi.” “” … “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.