Hàng lông mi dài của Bạch Nhược Hy lướt qua má người đàn ông hai lần, quá sốc nên không kịp phản ứng.
Người anh cứng đờ, tim đập như sấm, sắp nổ tung.
Giữa môi và răng là hơi thở trong trẻo của một người đàn ông, mùi thuốc lá nhàn nhạt xen lẫn vị ngọt tươi mát, anh như phát điên, cuồng nhiệt mút lấy môi cô đầy trừng phạt.
Đau, sưng và đau,
“Hừ …” Bạch Nhược Hy phản ứng lại, dùng hai tay chạm vào ngực, vùng vẫy liều mạng, đấm mạnh vào cơ ngực rộng và mạnh của anh, mạnh mẽ xoay đầu anh, nhưng môi người đàn ông như có sức hút. Khuấy chặt vào khoang miệng sâu nhất của cô, muốn ăn cô.
Có một cơn đau ở môi.
Bạch Nhược Hy khó chịu đến mức không nói được lời nào, dùng hết sức vùng vẫy.
Đó là sợ hãi, đau đớn và đau lòng.
Nhưng hai tay của cô đã bị anh giữ lại và ấn vào bức tường trên đầu, thân thể rắn chắc đè cô giữa hai bức tường.
Tay cô từ từ buông xuống, bàn tay cứng ngắc, không nhúc nhích để mặc anh trừng phạt cô, dụi dụi môi cô.
Nụ hôn của anh thô bạo, với một đòn tấn công nguy hiểm.
Dường như định hôn cô cho đến chết vì tức giận mà xoa xoa cô đến chết.
Mãi cho đến khi nước mắt cô chảy, anh nếm được giọt nước mắt, anh mới hơi giật mình và dừng lại.
Một giây tiếp theo, miễn cưỡng buông môi.
Toàn bộ không khí tràn ngập hơi thở nóng rực, hơi thở của hai người trở nên dày đặc, trái tim không khỏi dao động.
Bạch Nhược Hy cảm thấy môi mình hơi đau, cảm giác bị sưng tấy, nước mắt không tự chủ chảy ra, cô cúi đầu, vùi cằm vào ngực mình, không muốn người đàn ông này nhìn thấy bộ mặt mỏng manh của mình.
Cô ghét bỏ ư?
Chỉ là cô ghét bản thân mình, vì cô sợ cô sẽ làm bẩn anh.
Cô có thói quen sạch sẽ và tình cảm sạch sẽ cũng đặc biệt nghiêm túc.
Cô đã xác định cả đời mong muốn để lại cho anh những điều tốt đẹp nhất, nhưng anh đã hoàn toàn bị cô hủy hoại, chỉ để lại cho anh cảm giác tội lỗi.
Cô chỉ có thể chán ghét bản thân khi nghĩ về quá khứ.
Cô sụt sịt, đưa tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt.
Không khí đông đặc hòa cùng luồng không khí áp chế lòng người, Bạch Nhược Hy cảm thấy khó chịu, không thoải mái.
Nhưng cô vẫn giả vờ thờ ơ, ngẩng đầu lên, mặc cho nụ hôn vừa ngượng ngùng vừa bị trừng phạt khó chịu, cô vẫn cố nặn ra một nụ cười cứng ngắc rồi từ tốn nói: “Anh Kiều, từ khi ly hôn chúng ta là người xa lạ, anh có tin em kiện ngươi tội dâm ô? ”
“Em kiện anh ư?” Kiều Huyền Thạc không khỏi cười lạnh, nhẹ giọng mỉa mai hỏi: “Em định kiện anh với ai?”
“Đừng tưởng rằng anh là tướng quân, thỉ em không dám kiện, Tịch Quốc vẫn có pháp luật, hoàng đế đã phạm tội như thường dân, anh ……”
Kiều Huyền Thạc nheo lại đôi mắt lạnh lùng đột nhiên tiến lên một bước, Bạch Nhược Hy sợ tới mức ngậm miệng không dám nói.
Cô đã ở bên người đàn ông này, biết anh ta tức giận là loại khí chất nào.
Nhìn vào đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm của anh, một lúc sau cô mới mở miệng, nhắm lại, không định nói thêm nữa.
Kiều Huyền Thạc đút tay vào túi, nhìn xuống cô và hỏi lại: “Anh không muốn nợ em bất cứ thứ gì. Vì em nói đã từng cứu anh, lần này em muốn gì ở anh?
” Em chỉ không muốn anh ở cùng với Doãn Nhụy.” Bạch Nhược Hy bực tức, nắm chặt tay tức giận nhìn anh.
Đôi mắt của Kiều Huyền Thạc chìm xuống và dừng lại.
Bạch Nhược Hy lo lắng vén tóc bên tai, cô có chút áy náy khi bị ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn thấy, cô liếc mắt đưa tình khắp nơi.
Sợ anh hiểu lầm mình, cô lo lắng giải thích: “Anh đừng hiểu lầm, em không ghen, cũng không phải là còn tình cảm với anh. Em chỉ nghĩ Doãn Nhụy cô ấy không xứng đáng với anh.”
“Tại sao nhiều năm như vậy mà em không nói ra?”
” … ”
Lông mày rậm của Kiều Huyền cau lại thật sâu, và anh im lặng nhìn cô.
Đôi mắt khó lường khiến người ta không thể nhìn thấu.
Bạch Nhược Hy thở dài, ngước mắt lên nhìn anh, sau đó liếc mắt sang chỗ khác, trong lòng rất xúc động: “Là vợ cũ, em mong anh hạnh phúc, Doãn Nhụy thật sự không thích hợp với anh.”
Đây là trò đùa nực cười nhất mà Kiều Huyền Thạc từng nghe.
Anh hừ lạnh một tiếng, trong lòng mơ hồ có chút tức giận.
Hạnh phúc ư?
Cô có tư cách gì để mong anh hạnh phúc?
“Em …” Giọng nói lạnh lùng của anh vừa thốt ra một âm điệu, một giọng nữ cách đó không xa đã cắt ngang lời anh.
“Huyền Thạc.”
Bạch Nhược Hy nhìn về hướng phát ra tiếng nói.
Nhìn thấy Doãn Nhụy đi tới, sắc mặt tối sầm lại, hai mắt mờ mịt.
Doãn Nhụy nặn ra một nụ cười vô hại, giẫm lên giày cao gót, lôi chiếc váy dạ hội xinh đẹp của cô qua: “Huyền Thạc, tiệc tàn rồi, em tìm anh khắp nơi.”
Đôi mắt lạnh lùng của Kiều Huyền Thạc lóe lên tia chán ghét khó lường, khóe mắt anh liếc nhìn Doãn Nhụy và lặng lẽ nhìn Bạch Nhược Hy.
Một giây, hai giây …
Thời gian từng chút một trôi qua, Doãn Nhụy đứng một bên lo lắng nhìn Kiều Huyền Thạc, trong khi ánh mắt của Huyền Thạc dường như dán chặt vào mặt Nhược Hy.
Bạch Nhược Hy nhìn Daoxn Nhụy bằng ánh mắt phẫn uất, sắc mặt trở nên khó coi.
Thời gian trở nên tĩnh lặng, không khí đóng băng vào lúc này, và tình hình trở nên bế tắc.
Bạch Nhược Hy là người đầu tiên phá vỡ thế bế tắc, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, nói nhỏ: “Tất cả những gì em đang nói đều là sự thật, anh phải suy nghĩ kỹ càng.”
Đôi mắt của Kiều Huyền Thạc tối sầm lại, quay người không nói một lời, đi về phía Doãn Nhụy.
Bạch Nhược Hy lo lắng nhìn anh, và Doãn Nhụy cũng có vẻ lo lắng.
Tuy nhiên, Huyền Thạc bước đến chỗ Doãn Nhụy và bất ngờ nắm tay kéo cô ra ngoài.
Doãn Nhụy nhìn Kiều Huyền Thạc một cách âu yếm, sững sờ một lúc, sau đó quay lại nhìn Bạch Nhược Hy bằng một nụ cười tự mãn.
Nhìn bóng lưng hai người bọn họ rời đi, Bạch Nhược Hy sửng sốt, lửa giận trong lòng sôi trào, nắm chặt tay, gần như thở không ra hơi.
Khoảnh khắc đó, đôi mắt cô ướt át, cắn chặt môi dưới của mình mà lẩm bẩm chửi rủa: “Kiều Huyền Thạc, anh là đồ ngu, đồ ngu mà.”
“Đầu của anh bị lừa đá, bị té giếng, bị yểm bùa rồi mà. Thật là tức chết mà.”
P/S: Xin lỗi các tình yêu của Bạch Nhược Hy. Mấy nay vì trời lạnh nên mình bệnh không thể edit truyện được. Thêm một lý do nữa là truyện mình edit chỉ đăng trên truyen88.net. Mà mình thấy số lượng đọc không nhiều lắm, trong khi các trang khác lấy về đăng. Mình mong là các bạn luôn luôn ủng hộ team truyen88.net của chúng mình. Cảm ơn các bạn, chúc các bạn có những giây phút đọc truyện vui vẻ và thư giãn. À, mình cũng mong các bạn thông cảm cho sự bất tiện về hình ảnh của truyện.