Sáng sớm hôm sau.
Ánh mặt trời ấm áp dần hiện lên trên bầu trời, ánh nắng chiếu vào ban công.
Bạch Nhược Hy xoa đôi mắt nhập nhèm, nhìn quanh hai bên giường lớn, đệm chăn ngăn nắp không hề có dấu vết có ai từng nằm.
Nhiệt độ cơ thể cũng lạnh không ngờ.
Tâm trạng cô sa sút, chậm rãi dậy vuốt tóc.
Kiều Huyền Thạc không qua đêm ở chỗ cô, không ôm cô cùng chìm vào giấc ngủ, nghĩ tới đây, cô vô cùng uể oải.
Nhưng cô vẫn ngồi dậy, xỏ dép lê đi vào nhà vệ sinh Khoảng mười lăm phút sau, cô di ra khỏi nhà vệ sinh, lại là thiếu nữ tràn trề sức sống.
Bạch Nhược Hy thay đồ, cầm túi xách rồi đi ra ngoài.
Dưới nhà, Trần Âu đã lái xe đến chờ.
Thấy Bạch Nhược Hy đi tới, Trần Âu lập tức chạy tới, mở cửa xe giúp Bạch Nhược Hy, vấn cung kính mở miệng: “Cô Bạch, chào buổi sáng”
“Chào buổi sáng” Bạch Nhược Hy khách sáo đáp, cúi người ngồi vào khoang xe.
Trần Âu đóng cửa lại, đi lên chỗ ghế lái, vào khoang xe, cậu ta vừa kéo dây an toàn vừa hỏi: “Cô Bạch, cô có muốn tìm thêm vệ sĩ không?”
Bạch Nhược Hy nhíu mày, nghi ngờ nói: “Anh muốn nghỉ việc à?”
“Không phải không phải… Trần Âu lập tức giải thích, vội xoay người nhìn cô: “Tôi sợ bà chị dâu lợi hại của cô sẽ quay lại báo thù cô, một mình tôi sợ không bảo vệ được cho cô, cho nên tôi cảm thấy cô nên mời thêm một vệ sĩ, như vậy có thể song kiếm hợp vinh hạnh của tôi, cô giúp tôi thường xuyên được nhìn thấy thần tượng của mình, đây chính là điều mà tiền bạc cũng không đong đếm được”
Bạch Nhược Hy cười nhạt: “Tìm người đàn ông mà gả đi, đừng lúc nào cũng nhớ nhung người đàn ông của tôi”
“Ha ha, tôi..” Trần Âu còn chưa nói hết lời, xe đang lái vững đột nhiên bị va chạm mạnh “Rầm” một tiếng, xe bị đâm đến nỗi lao nhanh về phía trước, bởi vì quán tính, Bạch Nhược Hy cũng va vào lưng xe.
Hai người nhất thời sửng sốt, Trần Âu vô cùng căng tháng: “Cô Bạch, cô không sao chứ”
Bạch Nhược Hy lập tức kéo dây an toàn cài lại, căng thẳng nhìn ra ngoài từ cửa sổ, nhìn chiếc xe phía sau.
Trần Âu cũng nhìn thấy một chiếc xe việt dã màu đen đuổi sát đảng sau từ kính chiếu hậu, khí thế hung hung, hơi thở của cậu ta dồn dập căng thẳng, bỗng nhiên giẫm chân ga, kêu: “Cô Bạch, ngồi vững nhé”
Bạch Nhược Hy ôm ngực để mình bình tĩnh trở lại, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện thoại cho Kiều Huyền Thạc.
“Rầm!
Lại là tiếng va chạm, phần đuôi xe của bọn họ bị tông lệch sang trái, va vào hàng rào bên phải, thân xe quệt vào hàng rào kêu ken két.
Điện thoại trong tay Bạch Nhược Hy nháy mất bay ra ngoài, rơi xuống đất, cơ thể chấn động hai lần, được dây an toàn kéo về. Cảm thấy ruột gan đảo lộn.
Bạch Nhược Hy nhặt điện thoại lên, đột nhiên nghĩ ra trong túi xách của mình có một cây dùi cui điện màu đen, cô nghĩ ngợi, nhanh chóng lấy ra, đối Trần Âu mệnh lệnh: “Trần Âu, mở cửa trần xe ra”
“Cô Bạch, cô muốn nhảy xe sao?”
Bạch Nhược Hy không khỏi lườm cậu ta, giận dữ mắng: “Nói nhảm nhiều vậy? Mau mở cửa trần xe ra”
Trần Âu lập tức ấn cửa trần xe, Bạch Nhược Hy cầm dùi cui điện màu đen, sau đó leo lên đứng trên vị trí giữa, cô nhô đầu ra khỏi cửa, tay cầm dùi cui điện, làm tư thế cầm súng chĩa vào chiếc xe phía sau.
Người phía sau đeo khẩu trang và mũ lưỡi trai, đột nhiên nhìn thấy Bạch Nhược Hy đứng lên từ cửa sổ phía trên, cầm thứ như: súng chĩa vào anh ta.
Trong khoảnh khắc đó, cô run một cái như bắn phát súng, ngửa ra sau.
Đối phương bị dọa bỗng đảo tay lái, một giây sau đã ở cuối đường, thắng xe lại.
Nhưng mà, chỉ có động tác, không có tiếng súng.
Bạch Nhược Hy thấy đối phương bị động tác giả của cô lừa mới hài lòng lui vào trong xe, sợ hãi hít sâu, vỗ ngực một cái.
Cũng may cô từng học bắn súng ở trường cũng từng bắn súng trên du thuyền.
Trần Âu nhìn vào kính chiếu hậu, vô cùng kinh ngạc: “Cô Bạch, cô dùng cách nào cất đuôi đối phương vậy?”
Bạch Nhược Hy dựa vào ghế xe, trái tim không ngừng đập thình thịch, tâm tình căng thắng vẫn chưa lắng lại, cô lắng lặng suy nghĩ, rốt cuộc có phải Doãn Âm trả thù hay không.
Nếu như là cô ta, vậy người phụ nữ này thật sự quá kinh khủng.
Về mặt khí thế mà nói, là muốn đồn cô vào chỗ chết, không đơn giản là trả thù.
“Cô Bạch… cô Bạch..” Trần Âu gọi tên cô, nhưng Bạch Nhược Hy đã rơi vào trầm tư, chưa lấy lại được tinh thần.
Trần Âu lắc đầu thở dài, nhanh chóng giãm lên chân ga, không dám sơ sẩy một giây nào: “Ôi, nhất định là bị dọa sợ rồi, tôi phải thông báo cho đại tướng Kiều mới được”