Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 302: Chương 302






Tất cả người lính đều không nhúc nhích giơ súng, nhắm vào Kiều Huyền Bân và Doãn Âm, chờ mệnh lệnh của Kiều Huyền Thạc.

Kiều Huyền Hạo căng thắng đến nỗi hai tay phát run, vội kêu lên: “Chị dâu, chị đừng xúc động, tuyệt đối đừng xúc động, đạn không có mắt, đừng làm loạn.”

Kiều Huyền Bân lạnh mặt, trái tim phập: phồng, hít thở sâu, cần răng gằn từng chữ: “Tại sao phải làm như vậy? Chẳng phải em thật lòng yêu anh sao?”

“Ngậm miệng” Súng của Doãn Âm dí mạnh vào gáy Kiều Huyền Bán, lạnh lẽo mở miệng: ‘Anh còn nói nhảm nữa, tôi sẽ khiến anh không mở miệng nổi đấy: Trán Kiều Huyền Bân đổ mồ hôi lạnh, mắt ươn ướt đỏ bừng.

Cho dù không chấp nhận được hiện thực này, nhưng anh ta rất sợ hãi, cơ thể cứng ngắc, bị đẩy ra bên ngoài.

Kiều Huyền Thạc cất giọng nghiêm túc nói: “Lui lại, để bọn họ rời đi”

Tất cả mọi người lui lại, cách khoảng cách nhất định.

Bạch Nhược Hy căng thẳng trốn ra sau lưng Kiều Huyền Thạc, hai tay túm chặt lấy áo anh, lòng vẫn còn sợ hãi.



Cả khuôn mặt cô dán lên lưng anh, cách lớp áo sơmi mỏng, Kiều Huyền Thạc cảm nhận được nhiệt độ của cô, rất ấm áp.

Còn có hơi thở nóng hổi của cô nữa.

Kiều Huyền Hạo nhíu mày nhìn hai người trước mặt, sắc mặt tối đi, khổ sở và phiền muộn trong ánh mất không nói nên lời Nhìn một lát, cảm thấy rốt cuộc anh ta không đi vào thế giới của Bạch Nhược Hy được nữa.

Anh ta đã bị gạt hẳn ra ngoài, trong mắt Bạch Nhược Hy chỉ có Kiều Huyền Thạc, chỉ có anh Ba cô.

Dù gần trong gang tấc, nhưng xa tận chân trời.

Kiều Huyền Hạo thở dài một tiếng, cô đơn xoay người, chậm rãi đi đến thang máy, đuổi theo đám lính đeo súng kia.

“Đi hết rồi” Giọng nói nhẹ nhàng của Kiều Huyền Thạc truyền đến.

Bạch Nhược Hy khẽ giật mình, chậm rãi ngước mắt nhìn quanh, phát hiện không thấy ai, một giây sau cô nhanh chóng buông áo của Kiều Huyền Thạc ra, anh giọng ho khan hai tiếng, lúng túng cười cứng ngắc: ‘Sao anh không đuổi theo vậy?”

“Cô ta đã bị bại lộ thân phận rồi, để cô ta trốn cũng không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của anh được.” Kiều Huyền Thạc nói nghiêm túc, nhìn biểu cảm xấu hổ của cô, nhướng mày cười hỏi: “Ngược lại là em đang sợ gì vậy?”

Bạch Nhược Hy thở dài một tiếng bất đắc dĩ, nói: “Anh Ba, em không ngờ chị dâu lại có súng, lần trước em còn kiêu ngạo nói chờ chị ta đó”

Kiều Huyền Thạc không khỏi nhếch môi cười, đưa tay nắm tay cô, kéo cô đi đến thang máy: “Bản thân cô ta còn khó đảm bảo, bây giờ không có thời gian làm phiền em đâu”

Nước Tịch cấm súng, cho nên, một khi nhìn thấy dân thường cầm súng, trên cơ bản có thể kết luận là phần tử phạm tội, nhân vật nguy hiểm.

“Sao chị dâu lại muốn hại mẹ anh?” Bạch Nhược Hy vừa đi vào hỏi.

Kiều Huyền Thạc im lặng, vào thang máy, ấn tầng một.

Bạch Nhược Hy chìm vào suy tư, từ từ phân tích: “Thật kỳ lạ, người phụ nữ có tính cách tốt như chị Tịnh chắc sẽ không đắc tội với chị ta, chẳng lẽ chị Tịnh biết một số bí mật của chị ta, cho nên chị ta muốn sát hại chị Tịnh?”

Kiều Huyền Thạc chấn động, nhìn về phía Bạch Nhược Hy: “Em vừa mới nói gì?”

Bạch Nhược Hy ngẩng đầu nhìn anh, mở to mắt đầy nghỉ hoặc: “Vừa rồi em đâu có nói “Em cảm thấy mẹ anh biết một số bí mật của cô ta sao?”

Bạch Nhược hy li gật đầu: “Em cảm thấy là như vậy, nhất định là như vậy, bằng không chị ta đâu cần thiết đi giết chị Tịnh, hơn nữa em còn cảm thấy trong lòng chị Tịnh cất chứa rất nhiều bí mật, nhưng chị ấy không muốn nói ra, hình như chị ấy có rất nhiều kiêng ky”

Một câu đánh thức người trong mộng, Kiều Huyền Thạc lập tức nghĩ đến điểm này.

Ông nội không cần thiết giam mẹ anh, không có xung đột lợi ích, không có yêu hận tình thù, cho nên nói ông nội giam bà trở nên rất hoang đường.

Kiều Huyền Thạc nắm tay Bạch Nhược Hy, trầm tư suốt dọc đường, ra khỏi bệnh viện.

Kiều Huyền Hạo và hơn mười người lính đứng ở cửa bệnh viện, bởi vì không có mệnh lệnh, tất cả mọi người không đuổi theo, Kiều Huyền Hạo hồi hộp hỏi: “Em Ba, anh Cả làm sao giờ?”

Kiều Huyền Thạc vung tay với quân đội, nói: “Rút lui, giao camera cho cảnh sát, truy nã cô ta trọng điểm”

“Vâng? Tất cả mọi người đồng thanh nói Người đội trường lập tức chạy vào bệnh viện lấy camera.

Những người khác đi lên chiếc xe tải bình thường màu đen vô cùng trật tự, Rút lui xong, Kiều Huyền Thạc chậm rãi nhìn về phía Kiều Huyền Hạo, rất bất đắc dĩ mở miệng: “Đừng lo lắng, tạm thời anh Cả sẽ không sao đâu”

“Mày cứ để để chị dâu cả đi như vậy à?”

Kiều Huyền Hạo không hiểu suy nghĩ của anh, rất không vui nói: “Nhiều lính đeo súng như vậy, mày kiên nhãn hơn chút, nhất định sẽ cứu được anh Cả.”

Sắc mặt Kiều Huyền Thạc tối đi, giọng rất nghiêm túc: “Anh cho rằng Doãn Âm là loại phụ nữ bình thường sao? Cô ta là sát thủ từng được huấn luyện, anh thật sự cho rằng cô ta không dám giết anh Cả à?”

Bạch Nhược Hy và Kiều Huyền Hạo đều trợn tròn mắt.

Nhìn anh chằm chảm một lát, không khỏi nuốt nước miếng một cái.

Kiều Huyền Hạo nghĩ ngợi, nói: “Tao đi chăm sóc mẹ đây, mày đưa Nhược Hy về nhà đi”

Nói xong, tinh thần anh ta sa sút đi ngang qua người hai người, vào bệnh viện.

Bạch Nhược Hy mới phản ứng được, yếu ớt hỏi: “Anh Ba, lần diễn kịch trên núi trước đó, người phụ nữ tấn công A Lương liệu có phải chị dâu cả không?”

“Ừm, có khả năng”

“Vậy sau lưng chị ta nhất định có một tổ chức rất lớn, cặn bã như Doãn Đạo vậy.”

Bạch Nhược Hy lòng đầy căm phẫn lên án.

Kiều Huyền Thạc cười khẽ một tiếng, năm tay cô đi đến bên xe, chậm rãi nói: “Doãn Đạo không đến mức là đồ cặn bã”

“Sao anh lại nói giúp anh ta vậy?”

Kiều Huyền Thạc mở cửa xe, đưa cô vào ghế lái phụ, thò đầu vào trong xe, một bên tay chống vào thành ghế của cô, một tay khác cài dây an toàn cho cô.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, ngửi thấy mùi thơm ngát trên người đi phương Bạch Nhược Hy căng thẳng nuốt nước miếng, nhìn sườn mặt khôi ngô của anh, tìm đập rộn lên, chăm chú ngắm nhìn anh.

Kiều Huyền Thạc thất dây an toàn cho cô xong, không lui người ra ngoài mà nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt trong suốt thấy đáy của cô, giọng khàn khàn cuốn hút êm tai, lẩm bẩm nói: “Chúng ta đừng thảo luận về người khác nữa, lâu vậy rồi không gặp, chẳng lẽ em không nhớ anh sao?”

Nhớ chứ, đương nhiên là nhớ rồi, nhớ đến nỗi sắp phát điên rồi Bạch Nhược Hy chu môi, trong lòng đang reo lên nhớ anh.

Nhưng khi nhìn anh lại ngượng ngùng.

không nói nên lời, tủi thân nỉ non: “Anh bận quá, em không dám tìm anh”

Kiều Huyền Thạc mím môi, hơi thở khẽ bật ra từ mũi, không nhịn được dán lên bờ môi đỏ non mịn của cô, ngậm lấy vị ngọt của cô, nôn nóng thưởng thức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.