Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 313: Chương 313






“Vi tiền, mình liên tục bán thân thể của mình, cả năm nhất, mỗi lần anh ấy tìm mình đều sẽ cho mình một nghìn tệ, hơn nữa nhu cầu của anh ấy rất lớn, cứ cách một ngày lại tìm mình một lần, mình cảm thấy mình thắng rồi, không cần đi ra ngoài làm thêm mà vẫn có thể yên tâm học tập, ăn no ở ấm, còn có tiền gửi cho người nhà”

Bạch Nhược Hy chậm rãi đưa tay, sờ lòng bàn tay Lam Tuyết, nhẹ nhàng xoa trong †ay, cô hoàn toàn hiểu rõ tâm tình của Lam Tuyết, nếu như không phải cuộc sống bất buộc, không ai muốn bán cơ thể đi kiếm tiền, ăn không đủ no thì không có tư cách mơ đến tự trọng tự ái, không có thời gian đi lo việc học.

Lam Tuyết chớp mắt, một bên mắt đột nhiên trào nước mát, nhỏ xuống bàn cà phê bằng gỗ. Cô ấy chớp chớp, rút tay về lén lau nước mắt, mỉm cười nói tiếp: “Hồi năm hai, anh ấy thuê một căn phòng ở ngoài trường, bảo mình dọn ra khỏi trường. Mình không từ chối, bởi vì anh ấy là kim chủ của mình, cuộc sống của mình còn phải dựa vào anh ấy. Sau khi ở chung với nhau, anh ấy không cho mình tiền nhỏ lẻ nữa mà trực tiếp cho mình một tấm thẻ, một tháng một trăm nghìn tệ, trong đó bao gồm chỉ phí sinh hoạt của bọn mình, còn có tiền thuê nhà tiền điện nước tiền ga, cho nên, mình như: một bà chủ gia đình, ngày ngày tính toán tỉ mi, không làm phiền anh ấy còn có thể sống rất tốt, rất dư dả”

“Bọn mình ở bên nhau, không nói rõ được cảm giác này là gì, người yêu? Bạn giường?



Nói rồi, Lam Tuyết im lặng, chậm rãi nhắm mắt lại, nước mắt đã làm ướt mặt bàn của cô ấy.

Bạch Nhược Hy ngồi thẳng dậy, rút giấy bên cạnh đưa cho cô ấy.

Lam Tuyết nhận giấy, chậm rãi lau sạch lấy nước mắt, cũng ngồi thẳng theo, cúi đầu cười cứng ngắc, không quan tâm mím môi.

“Vậy sau đó thì sao?” Bạch Nhược Hy tò mò hỏi.

Giọng Lam Tuyết nhẹ nhàng, cười khẽ nói: “Sau đó mình tốt nghiệp đại học, cầm mười triệu tệ trả lại ơn huệ của anh ấy, tiện thể đá anh ấy luôn”

Bạch Nhược Hy lập tức vô cùng ngạc nhiên: “Vì sao? Cậu lấy mười triệu tệ từ đâu ra vậy? Chẳng phải cậu yêu anh ấy sao? Vì sao còn muốn chia tay, cậu..”

Bạch Nhược Hy không nói được nữa, thực sự không có lương tâm, mặc dù trước đó quan hệ của hai người được dựng lên từ giao dịch, nhưng nếu như không có Hách Nguyệt, Lam Tuyết không cách nào hoàn thành việc học đại học, không có cách nào được sống có thể diện, điều này khiến cô không sao tưởng nổi.

Lam Tuyết cúi đầu xuống, thở dài, không chút bối rối giải thích: “Năm đó anh ấy cũng hỏi mình vì sao, mình nói cho anh ấy biết, mười triệu tệ này là tiền vị kim chủ tiếp theo cho mình.”

“Cậu cậu..” Bạch Nhược Hy nắm chặt tay, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thở dài một tiếng nói: “Cậu nghĩ kiểu gì vậy? Mình không tin cậu là loại người này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu..”

Lam Tuyết cười khẽ, lau khô nước mắt, ngẩng đầu nhìn Bạch Nhược Hy: “Đừng hỏi, Nhược Hy, chuyện đã qua năm năm rồi, bây giờ nói cũng không có ý nghĩa nữa, mình chỉ muốn chia sẻ với cậu mối tình đầu của mình thôi, đừng thảo luận đúng sai.”

Bạch Nhược Hy im lặng, bất lực nhìn Lam Tuyết.

Mà giờ phút này nhìn Lam Tuyết, dường như cô đã rõ một điểm, Hách Nguyệt hận cô ấy đến tận xương không phải vô duyên Vô CỚ.

Kết quả như vậy rất bình thường ở xã hội hiện nay, Lam Tuyết và Hách Nguyệt môn không đăng hộ không đối, thân phận cách biệt quá lớn, cho dù ở bên nhau cũng chưa chác đã có kết quả tốt.

“Vậy… vậy cặp chị em sinh đôi đó có phải của Hách Nguyệt không?” Bạch Nhược Hy hiếu kì hỏi.

Lam Tuyết khẽ giật mình, căng thẳng nhìn về phía Bạch Nhược Hy, hồi lâu sau mới mỉm cười nói: “Không phải, là của kim chủ tiếp theo của mình”

Bạch Nhược Hy cười bất đắc dĩ, hỏi: ‘Mấy năm nay cậu sống kiểu gì thế? Đã nhiều kim chủ vậy rồi mà còn rơi vào tình trạng thế này?”

Lam Tuyết nhún vai, mím môi không nói một lời, nhướng mày tỏ ra mình cũng rất bất đắc dĩ.

Hai người đối mặt một lát, cuộc sống có quá nhiều bất đắc dĩ và xót xa đều hóa thành sức mạnh, hai người cầm chén cà phê, chạm nhẹ vào nhau.

Đối mặt cười một tiếng, nhẹ nhàng uống cà phê.

Ráng chiều ngả về tây, Bạch Nhược Hy và Lam Tuyết trở lại nhà của mình.

Lam Tuyết cầm váy đáng yêu cho cặp sinh đôi.

Mà Bạch Nhược Hy thì cầm thức ăn cho bữa tối.

Bạch Nhược Hy vội vàng trở lại chung cư: Xuân Điền Lý, cô nhìn thời gian, sáu giờ mười lăm phút tối.

Cô sợ khi Kiều Huyền Thạc tới, cô còn chưa nấu xong thức ăn, bèn chạy chậm vào thang máy.

Về đến cửa nhà, cô ấn mật mã, đẩy cửa ra lập tức bỏ túi xách lên tủ giày, cúi đầu thay dép lê, cô trở tay đóng cửa lại.

Lúc Bạch Nhược Hy quay người, đột nhiên va vào lồng ngực rắn chắc.

Cô ngạc nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú quen thuộc đập vào mắt, cô còn chưa phản ứng kịp, bàn tay người đàn ông đã giữ gáy cô, cúi thấp đầu nháy mắt hôn lên môi cô, nụ hôn nóng bỏng ập đến, hơi thở của anh phả vào gò má cô, nóng hổi quyến rũ.

Bạch Nhược Hy chớp mắt mấy cái, nhìn khuôn mặt phóng to trước mắt, cả người cô cứng ngắc không nhúc nhích, trái tim không ngừng đập loạn.

Nụ hôn của anh xâm nhập cuồng dã, Bạch Nhược Hy cảm thấy toàn thân bất lực, túi đồ ăn trong tay rơi xuống đất, cô không kìm được vươn tay ôm cổ anh, nhón chân lên, cơ thể dính sát lồng ngực của anh, nhắm mắt thâm tình đáp lại nụ hôn của anh.

Môi lưỡi dây dưa không rời với anh, thưởng thức hương vị chỉ thuộc về anh, cơ thể không kìm được dán vào người anh Kiều Huyền Thạc một tay ôm eo cô, bế cô lên, quay người đi vào phòng.

Bạch Nhược Hy chìm đảm trong nụ hôn sâu của anh.

Cô không phát hiện hai chân mình đã rời mặt đất, càng không chú ý anh đã bế cô vào phòng.

Mãi đến khi anh đè cô xuống giường, cô mới mở choàng mắt, lý trí quay lại, quay mặt rời khỏi nụ hôn của anh, bàn tay người đàn ông đã luồn vào áo cô, vuốt ve cơ thể của cô, xoa nản khiến cô chìm đảm trong bể dục, cô căng thắng thì thào: “Anh Ba, chờ chút, anh Ba…”

Kiều Huyền Thạc cởi cúc áo cô, dịu dàng hôn lên cơ thể cô.

Cô sợ hãi đẩy lồng ngực của anh, nhưng cô bị hôn đến xụi lơ, không sao lay chuyển được anh, lo lắng bất an hỏi: “Anh Ba, hôm nay anh có bị bỏ thuốc không”

Kiều Huyền Thạc hôn lên vành tai cô, hơi thở của anh nóng như lửa phả vào làn da cô, khiến toàn thân cô tê dại, giọng nói cuốn của anh như có ma lực, khàn khàn êm tai: “Không bị bỏ thuốc, nhưng trúng độc của bảo bối Nhược Hy, đừng sợ, sẽ không †ổn thương đến em đâu, anh thật sự rất nhớ em, rất nhớ…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.