“Nhược Hy, đã tới rồi, lại đây ăn trái cây đi. Trần Tĩnh vội vàng vẫy tay nở nụ cười thân thiết.
“Vâng.” Bạch Nhược Hy mỉm cười đi đến bên cạnh Trần Tĩnh và ngồi xuống, Trần Tĩnh đưa những miếng táo đã được cắt nhỏ đến trước mặt cô.
Đây là anh hai của em cắt cho chị, nó rất ngọt. Trần Tĩnh hưởng thụ cảm giác hạnh phúc do các con trai mang lại cho bà.
Bạch Nhược Hy cầm lấy đưa vào miệng một miếng táo, mỉm cười gật đầu: “Chà, đúng là rất là ngọt.”
“Chị không nghĩ em đến sớm vậy.”
“Do đường hôm nay không bị kẹt xe.”
“Ừ, em bận công việc thì cũng không cần tới đây.”
“Không vấn đề gì ạ, hôm nay là ngày chị xuất viện, ngày vui như vậy tất nhiên là em muốn đến rồi.”
Trần Tĩnh có tâm trạng rất tốt, bà nở một nụ cười đoan trang rung động lòng người.
Bạch Nhược Hy đặt nĩa xuống, đứng dậy đi đến chỗ Kiều Huyền Thạc và Kiều Huyền Hạo, và nói: “Anh hai, anh ba, các anh có cần em giúp gì không?”
Nhìn thấy Kiều Huyền Hạo và Bạch Nhược Hy đang nói chuyện và cười đùa ở nơi hoa cỏ rực rỡ đó, vẻ mặt của anh ấy có chút nặng nề, có chút không vui.
Động tác của anh ấy lọt vào trong mắt Trần Tĩnh, nhưng những hành động đó lại trở nên rất đáng yêu.
Trần Tĩnh chậm rãi ăn trái cây, khóe miệng nở nụ cười, nhìn ba người trước mặt, trong lòng cảm thấy rất vui.
Bạch Nhược Hy và Kiều Huyền Hạo đang thu dọn cỏ cây hoa lá bên ngoài ban công, nụ cười trên mặt họ vô cùng hồn nhiên, tinh nghịch.
Còn Trần Tĩnh nhìn thấy Kiều Huyền Thạc lại giống như một cậu thiếu niên tóc xù mới bắt đầu biết yêu, nhìn thấy người con gái mình thích không ở bên cạnh mình, thì quanh người hiện lên chút dấu vết của sự ghen tuông, bởi vì ghen tuông vô cớ nên anh không dám nói gì cả. Chỉ đi đi lại lại với bộ dáng uất nghẹn.
Càng nhìn, bà càng thấy vui vẻ, cảm thấy như nhìn thấy được thời thanh xuân tươi đẹp của chính mình.
Kiều Huyền Hạo đã đóng gói xong tất cả cây hoa lá bên ngoài và đang cho chúng vào hộp giấy.
Công việc của hai người được thực hiện một cách nhanh chóng.
“Chà, đã hoàn thành rồi.” Kiều Huyền Hạo mỉm cười nói.
Bạch Nhược Hy đứng dậy, nhìn xung quanh, miệng cười lẩm bẩm: “Đây là phòng bệnh ấm áp và xinh đẹp nhất mà em được thấy, giờ đem tất cả hoa cỏ thu lại, thực sự nhìn không quen.”
“Vậy về nhà rồi lại nhìn đi, dù sao chúng ta cũng sẽ không phải đến bệnh viện nữa.”
“Đúng vậy a.” Bạch Nhược Hy nhìn Kiều Huyền Hạo, hai người họ mỉm cười, ánh mắt hai người vừa trong sáng và ấm áp.
Bạch Nhược Hy nhìn thấy trong mắt Kiều Huyền Hạo sự ấm áp, nhưng không còn sự lưu luyến cố chấp như xưa mà cảm thấy sự bao dung trong đó, có lẽ anh đã thực sự buông bỏ, chỉ còn coi cô như em gái và yêu thương cô như anh đã từng yêu thương cô trước kia.
Lúc này, một tiếng lách cách vang lên.
Bạch Nhược Hy nhìn về phía phát ra âm thanh, một chiếc lược rơi khỏi chiếc tủ.
Kiều Huyền Thạc cúi người nhặt nó lên, Bạch Nhược Hy lập tức bước đến bên anh và khẽ lẩm bẩm: “Anh ba, anh có cần em giúp gì không?”
Kiều Huyền Thạc nhàn nhạt nói: “Em đi giúp anh hai đi, bên chỗ anh ấy còn rất nhiều việc.”
“Bên kia đã đóng gói xong rồi.” Bạch Nhược Hy nhìn quét qua giường bệnh một vòng, phát hiện mọi thứ trong tủ đã thu thập gần xong, quần áo trên giường cũng đã sắp xếp cho vào vali.
“Vậy thì em có thể ngồi với mẹ anh một lúc, anh cũng sắp xong bây giờ.” Giọng điệu của anh vẫn như cũ rất bình tĩnh và điềm đạm.
Bạch Nhược Hy cảm thấy nụ cười của anh lúc trước rất ngọt ngào, làm sao mà sau mới một lúc đã có thể trở nên trầm mặc vô hồn rồi?
Bạch Nhược Hy ngước nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, nhíu mày suy nghĩ một hồi, lại quay đầu nhìn về phía Kiều Huyền Hạo, lúc này mới nhận ra có lẽ anh đang có chút ghen tuông.
Dù sao, anh hai trước đây cũng là tình địch trong tưởng tượng của anh ba, hơn nữa cái chữ ‘tình địch’ này cũng tận mười năm. Anh thấy cô nói cười với anh hai, trong lòng không vui cũng là chuyện bình thường.
Bạch Nhược Hy suy nghĩ một lúc, lập tức nắm lấy tay Kiều Huyền Thạc: “Anh ba …”
Kiều Huyền Thạc dừng lại nhìn cô: “Hả? chuyện gì vậy?”
“Anh ngồi xuống với chị Tĩnh đi, em là phụ nữ, thu dọn đồ sẽ cẩn thận hơn anh.” Bạch Nhược Hy nhẹ nhàng nói.
kiều Huyền Thạc nhẹ nhàng đẩy tay cô ra: ” Không sao, anh cũng thu dọn sắp xong rồi, cũng không còn gì nữa, chỉ là đồ trong chiếc tủ này nhiều đồ vật nhỏ thôi.”
Bạch Nhược Hy cúi đầu, chậm rãi kéo đầu ngón tay anh, nhẹ nhàng đong đưa làm nũng như một đứa trẻ.
Kiều Huyền Thạc không khỏi hơi nhíu mày, bất lực nhìn cô rồi nhỏ giọng nói: “Nhược Hy, bây giờ không thích hợp, mẹ và anh hai đều ở đây.”
Tất nhiên Bạch Nhược Hy biết rằng không thích hợp để thân mật vào lúc này, yêu cầu Kiều Huyền Thạc hôn cô vào lúc này, thực sự là không đúng lúc.
Cô lắc lắc một vài lần và kéo vai anh xuống, Kiều Huyền Thạc cúi người về phía trước gần cô. Bạch Nhược Hy kiễng chân thì thầm bên tai anh: “Anh ba, em cho anh hai lựa chọn, một là hôn em, hai là để em giúp anh, anh tự mình lựa chọn đi, hay là làm như định ước của chúng ta.”
Giọng điệu nhẹ nhàng và quyến rũ của cô thổi vào bên tai Kiều Huyền Thạc. Ngay lúc đó, trái tim của Kiều Huyền Thạc dường như tan chảy. Anh cười bất lực, nhẹ nhàng xoa lông mày, “Thôi được, để cho em dọn dẹp, thật sự không còn cách nào.”
“Anh ba thật ngoan.” Bạch Nhược Hy nhẹ nhàng thì thầm từ cổ họng, âm thanh tự nhiên nghe thật êm ái.
Kiều Huyền Thạc gần như bật cười, cô gắng nín cười, trong lòng có cảm giác phiêu bồng, như thể đang bước trên mây.
Lần đầu tiên được cô gái nhỏ này dỗ dành, cảm thấy thực sự không tệ, buồn bực trong lòng trong nháy mắt bị xóa sạch, anh cười ngọt ngào, đứng thẳng dậy, đưa tay xoa đầu cô và làm cho tóc cô rối tung.
Bạch Nhược Hy mở miệng và hét lên: “Rối hết rồi, tóc của em rối hết lên rồi.” Một tay cô đưa lên vuốt vuốt chải lại tóc bằng tay.
Kiều Huyền Hạo ở một bên nhìn theo, hai tay chống nạnh, và không hài lòng lẩm bẩm: “Hai người đang nói về bí mật gì vậy? có thể nói cho chúng tôi nghe được không?”
Bạch Nhược Hy và Kiều Huyền Thạc nhìn nhau cười cười, không trả lời Kiều Huyền Hạo.
Kiều Huyền Thạc vui vẻ quay lại, mỉm cười đi về phía Trần Tĩnh.
“Không có việc gì, anh hai.” Bạch Nhược Hy quay lại thu dọn những thứ còn lại.
Kiều Huyền Hạo thở dài, lắc đầu lẩm bẩm: “Sau này làm ơn đừng thể hiện tình cảm trước mặt những con cẩu độc thân như tôi nữa được không.”
Kiều Huyền Thạc trở về bên giường Trần Tĩnh và ngồi xuống.
Trần Tĩnh đột nhiên che miệng, tủm tỉm cười, đè đầu lên gối che miệng cười.
Kiều Huyền Thạc hơi cau mày nghi ngờ: “Mẹ, mẹ đang cười cái gì vậy?”
Trần Tĩnh nín cười, ngước nhìn Kiều Huyền Thạc, nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ và mù mịt của anh, bà lại một lần nữa nhịn không được mà phồng má lên rồi bật cười.
Kiều Huyền Thạc nhịn không được, cũng bị nụ cười của bà lây lan sang, tuy không biết bà đang cười cái gì, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của bà, anh cũng nở một nụ cười nhẹ.
Anh chậm rãi dựa lưng vào sô pha, nhắm mắt lại mỉm cười, tay nhẹ nhẹ xoa xoa thái dương đang đau buốt, rồi chợp mắt.
Sau khi mỉm cười, Trần Tĩnh ngẩng đầu nhìn anh.
Nhìn kỹ, phát hiện vẻ mặt của anh có chút không đúng, lo lắng hỏi: “Con trai, tinh thần con có vẻ không tốt, con bị sao vậy?”
“Không sao đâu, hôm qua con uống thuốc rồi.” Kiều Huyền Thạc nhẹ nhàng đáp một câu.