Kiều Huyền Thạc nắm tay cô và xoa vào lòng bàn tay của cô.
Anh nghiêng người nhìn cô, giọng điệu rất nghiêm túc nói: Những gì anh sắp nói tiếp theo có thể khiến em cảm thấy không thể tin được, nhưng những gì anh nói đều là sự thật, em không cần phải hoài nghi.
Bạch Nhược Hy lo lắng gật đầu, tâm trạng trở nên lo âu và bất an.
“Chúng ta hoàn toàn không phải là quan hệ anh em ruột, chuyện này em cũng đã biết rồi, em không phải là con gái của ba anh, lại càng không phải là con gái của An Hiểu và Bạch Lưu Hoa. Em… là con gái của Doãn Chi Nguyên và Phương Tiểu Ngọc.”
“… “
Bạch Nhược Hy sửng sốt đến mức không nói lời nào, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn thẳng Kiều Huyền Thạc, hô hấp trở nên hỗn loạn, tâm trạng trở nên rất mông lung.
Phản ứng đầu tiên của cô là cảm thấy quá nực cười, làm sao có thể có chuyện như vậy. Nếu nói như vậy, chăng phải cô là một nhà cùng Doãn Nhụy cùng anh em Doãn Nhụy là anh chị em sao?
Cô không có cách nào để chấp nhận sự thật này.
Cô thà là con gái của An Hiểu còn không muốn tin cô và Doãn Nhụy là chị em.
“Anh ba, em và Doãn Nhụy …”
Kiều Huyền Thạc ngắt lời cô ấy và tiếp tục nói: Doãn Nhụy không phải là con gái của gia đình nhà họ Doãn. Anh đã đưa ADN của em cho Doãn Đạo. Cả nhà bọn họ đều đã đi làm kiểm tra quan hệ. Em cùng Doãn Đạo là anh em ruột, còn Doãn Nhụy không phải là con ruột nhà họ Doãn, và không có bất cứ quan hệ gì với bọn họ.”
“Em và Doãn Đạo sao?” Bạch Nhược Hy kinh ngạc hét lên và lắc đầu tỏ vẻ không tin: “Không thể có chuyện như vậy được anh ba, chuyện này là không có khả năng, làm sao mà em có thể …”
“Đã có kết quả giám định, trước khi trở về đây, anh đã đi ăn với Doãn Đạo. Anh đã đem tất cả những điều này nói cho anh ta, và bây giờ anh ta cũng không thể chấp nhận sự thật này giống như em, nhưng anh nghĩ có lẽ anh ta còn cảm thấy khó chịu hơn em rất nhiều.”
Bạch Nhược Hy cười lạnh, trên thực tế cô cũng không có cách nào thích ứng được.
Người đàn ông đó đột nhiên trở thành anh trai của cô, sau này làm sao cô có thể chán ghét anh ta được?
Sau khi nghĩ xong, Bạch Nhược Hy không kìm được hỏi: “Tại sao Doãn Đạo lại khó chịu hơn em?”
Kiều Huyền Thạc cười khổ, sờ sờ trán cảm thấy rất bất lực nói: “Trước khi anh nói sự thật với anh ta, anh ta vẫn còn ra điều kiện với anh muốn được cạnh tranh công bằng với anh để theo đuổi em.”
Lông mày Bạch Nhược Hy không khỏi khẽ nhăn lại, sắc mặt trầm xuống. Cô không cảm thấy có chút nào buồn cười, ngược lại còn cảm thấy có chút đáng buồn và bất lực. Doãn Đạo thường xuyên thổ lộ với cô, nhưng cô cũng không hề để trong lòng.
Nhưng mà, tình huống hiện tại khiến cô không biết phải làm sao.
Bạch Nhược Hy dựa vào ghế sô pha, chìm vào im lặng, thần sắc ngày càng trở nên xấu hơn.
Kiều Huyền Thạc sờ lên mặt khuôn mặt cô rồi nói: “Sao vậy? không vui sao? Doãn phu nhân vẫn luôn đối xử rất tốt với em.”
“Anh ba …” Bạch Nhược Hy đột nhiên kinh ngạc phản ứng lại, đôi mắt to tròn của cô nhìn Kiều Huyền Thạc và nói: “Theo những gì anh nói, rất có thể thân phận của em và Doãn Nhụy đã thay đổi cho nhau.”
“Ừm, rất có khả năng.”
“Nhưng mà, làm thế nào nó có thể đổi được cho nhau? Bệnh viện chắc chắn không để xảy ra sơ suất nghiêm trọng như vậy.”
“Điều này hiện tại vẫn chưa xác định được.”
Bạch Nhược Hy cảm thấy khó chịu, hơi thở hổn hển, cảm thấy kinh hãi nói: “Chẳng lẽ là do mẹ em đã tráo đổi, chính là do An Hiểu, bởi vì từ nhỏ đến lớn bà ấy chưa từng quan tâm đến em, ngoại trừ cho em cơm no áo mặc, còn lại thì chưa bao giờ bà ấy quan tâm em.
Bà ấy không quan tâm đến em nhưng lại đối xử với Doãn Nhụy tốt hơn em gấp trăm lần, sẵn sàng mua nhiều món quà đắt tiền cho Doãn Nhụy, nhưng bà ấy không bao giờ đối xử với em như vậy, em có thể cảm nhận được trong tâm trí của bà ấy đối với em, có hoặc không đối với bà ta đều không quan trọng.
Và khi em kết hôn với anh, bà ấy luôn ra sức chia rẽ chúng ta, muốn tác hợp cho anh và Doãn Nhụy đến với nhau.”
Sắc mặt của Kiều Huyền Thạc cũng tối sầm lại, anh chìm vào trong suy nghĩ miên man, muốn tìm ra manh mối trong đó.
“Anh ba, bây giờ nghĩ lại em cảm thấy càng nghĩ càng thấy ớn lạnh, liệu có phải bà ấy đã sớm biết rằng Doãn Nhụy và em đã được trao đổi cho nhau từ đầu không?”
Kiều Huyền Thạc nheo đôi mắt lạnh lùng và cui xuống.
Anh phân tích từng chút một: “Hãy thử đổi vị trí một chút, nếu anh là An Hiểu, sống trong một gia trình gia trưởng trọng nam khinh nữ như nhà họ Bạch.
Mối quan hệ của bà ta với chồng và mẹ chồng vô cùng tồi tệ.
Năm đó nhà họ Bạch cùng là gia đình nghèo khó, nếu sinh ra một đứa con, lại con gái, thì con gái của bà ta chắc chắn sẽ chịu rất nhiều khổ sở nếu đi theo bà ta.”
Bạch Nhược Hy đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, khẩn trương cúi người, nắm lấy cánh tay Kiều Huyền Thạc, và nói: “Anh ba, em biết tại sao, em đã biết vì cái gì mà bà ấy muốn đưa em cùng Doãn Nhụy đổi cho nhau.”
Những giọt nước mắt kích động tràn ngập trên đôi mắt của Bạch Nhược Hy, là hận, là đau và cảm giác vô cùng phẫn nộ không thể nào tha thứ được.
Kiều Huyền Thạc nhanh chóng ai ủi cô, chạm vào má lau nước mắt cho cô và nói nhỏ: “Nhược Hy bé bỏng, đừng kích động, đừng kích động.”
“Doãn Nhụy… Không lâu sau khi sinh ra, được phát hiện có bệnh tim bẩm sinh, Doãn phu nhân đã đưa cô ta ra nước ngoài để phẫu thuật vài lần và sau đó đã khỏi hẳn.
Doãn phu nhân trước kia đã từng nói với em những điều này.”
Bạch Nhược Hy bật khóc tức giận, cắn răng kìm nén lẩm bẩm: “An Hiền chắc là vì không có tiền chữa bệnh cho con gái, sợ đem đứa nhỏ bị bệnh về nhà họ Bạch sẽ bị ghét bỏ, bị bỏ rơi. Bà ta làm như vậy tất cả đều là vì Doãn Nhụy.”
Kiều Huyền Thạc hai tay ôm lấy khuôn mặt Bạch Nhược Hy, nhìn nước mắt cô trào ra mà cảm thấy xót xa, lau mãi cũng không ngớt.
Cổ họng của Bạch Nhược Hy chua xót, cô nghẹn ngào, nức nở lẩm bẩm nói: “Em vẫn luôn hâm mộ Doãn Nhụy. Có một gia đình tốt như vậy, có cha mẹ tốt như vậy, còn có người anh trai anh vô cùng yêu thương cô ta.
Cô ta giống như viên ngọc quý trên tay, còn em thì ăn nhờ ở đậu qua ngày, bố mẹ không yêu thương, bà nội không đau xót, còn có một cô em gái sẵn sàng bán đứng chị gái.
Em không biết từ trước đã sống thành cái dạng gì? Em..hu..hu…”
Vừa nói vừa khóc, Bạch Nhược Hy không thể kìm được nước mắt liền khóc như mưa.
Kiều Huyền Thạc nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, âu yếm vuốt ve lưng cô, cảm xúc của anh trở nên chán nản, cảm giác rất khổ sở.
Hiện giờ để cho cô biết, cuộc sống hạnh phúc ban đầu của cô đã người ta trộm tráo đổi, điều này đối với Bạch Nhược Hy quả thật là một sự đả kích rất lớn.
Nhớ lại những hồi ức quá khứ, cả tuổi thơ của cô đều sống trong áp lực, trong sự u ám phiền muộn, không có sự yêu thương của cha mẹ.
Càng nghĩ đến, cô càng hận An Hiểu.
Cuối cùng ngả vào vòng tay của Kiều Huyền Thạc mà khóc.
Trái tim như bị dao cắt, trái tim tổn thương mang theo một tia hi vọng, nhìn thấy bình minh của tương lai.
Có lẽ số phận đã không bỏ rơi cô. Ít nhất hiện tại cô đã biết bây giờ An Hiểu và Bạch Liễu Hoa không phải là cha mẹ ruột của mình. Cô không còn là một đứa trẻ không có tình yêu thương của cha mẹ, chỉ là cha mẹ cô không biết rằng cô đã bị thất lạc bên ngoài mà thôi.
Buồn bã quá mức, có lẽ vì khóc quá nhiều nên mệt mỏi, Bạch Nhược Hy đã khóc trong vòng tay của Kiều Huyền Thạc cho đến khi cô ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Kiều Huyền Thạc đã nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, ôm chặt lấy cô, giờ phút này anh không biết phải nói gì để an ủi cô.
Tiếng khóc biến mất, thay vào đó là tiếng thở đều và nhẹ.
Kiều Huyền Thạc cúi đầu và chậm rãi ngắm nhìn người con gái trong vòng tay mình. Khuôn mặt ửng hồng của Bạch Nhược Hy vẫn còn đẫm nước mắt, quầng mắt hơi đỏ, lông mi vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt ươn ướt.
Anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, lẩm bẩm: Nhược Hy, mấy năm nay em đã chịu oan ức nhiều rồi, sau này không cần phải lo lắng sẽ bị bỏ rơi, sẽ càng có nhiều người nhà yêu mến em.”
Anh cẩn thận bế Bạch Nhược Hy đứng dậy đi về phòng, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, đắp chăn lên cho cô.
Kiều Huyền Thạc nhìn Bạch Nhược Hy đang ngủ yên trên giường, trong lòng thầm nghĩ đến một vấn đề: Nếu An Hiểu không phải mẹ em, vậy thì anh sẽ không khách sáo với bà ta nữa.