Phương Tiểu Ngọc vừa lau nước mắt vừa nắm chặt tay Bạch Nhược Hy kích động lẩm bẩm “con gái, đó là anh trai con, anh ruột”
Bạch Nhược Hy bất đắc dĩ cười chua xót, nếu mẹ đẻ đã nói như vậy cô không gọi cũng không được
“Anh” cô nhỏ giọng gọi một tiếng, ánh mắt cũng không dám nhìn đến Doãn Đạo.
Doãn Đạo hơi mỉm cười, nét cười mang đầy chua xót.
Anh ta có thể nhìn ra được Bạch Nhược Hy vẫn không thể chấp nhận người anh trai này như cũ.
Chỉ trách hắn đã gây ra quá nhiều lỗi lầm.
“Thật tốt quá, chúng ta tìm được con gái rồi, chúng ta tìm được con gái ruột của chúng ta rồi” Doãn Chi Nguyên cũng rất kích động nhìn Bạch Nhược Hy, ánh mắt tràn ngập yêu thương
Bạch Nhược Hy bình ổn lại cảm xúc, Doãn Đạo đưa khăn giấy qua giúp cô lau nước mắt, hành động này của Doãn Đạo khiến Bạch Nhược Hy không khỏi kích động, cô ngượng ngùng nhận lấy khăn giấy trong tay anh ta “cảm ơn anh”
Doãn Đạo bất đắc dĩ cười cười, thâm thúy ôn hòa như mây, nhìn chằm chằm vào cô em gái nhỏ đang rưng rưng trước mặt, dường như nhìn mãi cũng không đủ.
Giờ phút này, ở trong lòng anh ta Bạch Nhược Hy đối với anh là người yêu thì không với tới nhưng em gái lại có thừa.
Tình cảm anh em cũng là một dạng yêu thương, khiến cho anh không tự chủ được muốn hết mực cưng chiều cô
“Con gái à!” Phương Tiểu Ngọc nắm tay Bạch Nhược Hy ôn nhu nói: “Chuyển về ở cùng với ba mẹ một thời gian đi, mẹ muốn bù đắp những năm tháng qua cho con, mẹ xin lỗi con”
Nói rồi Phương Tiểu Ngọc lại một lần nữa rơi nước mắt.
Doãn Chi Nguyên cũng vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, về nhà ở vài ngày đi, dù sao thì hiện tại con vẫn đang độc thân.”
Bạch Nhược Hy nhìn Doãn chi Nguyên với vẻ khó xử: “Ba, con rất vui vì tìm được ba mẹ, cũng rất vui khi biết hai người là ba mẹ của con nhưng hiện tại về nhà ở thì quả thật là không tiện.”
“Sao lại không tiện?” Doãn Đạo vội vàng nói
“Phòng của anh rộng nhất hơn nữa vị trí cũng tốt nhất bên ngoài ban công còn có bể bơi, anh đem phòng của anh nhường cho em còn anh dọn đến phòng khách ngủ.”
“Đúng đúng đúng, A đạo à, đem phòng của con nhường cho em gái đi” Doãn Chi Nguyên kích động không thôi, vui vẻ vỗ tay
Bạch Nhược Hy nhìn về phía Doãn Nhụy.
Tất cả mọi người đã quên đi sự tồn tại của cô ta, sắc mặt cô ta khó coi đến cực điểm, một mình ngồi trên ghế sô pha trong góc, trộm cắn môi dưới chịu đựng
Doãn Nhụy thấy Bạch Nhược Hy đang nhìn cô ta, cô ta cũng vội vàng lên tiếng: “Nhược Hy, hoan nghênh cô đã trở về nhà, không nghĩ tới chúng ta vốn là bạn tốt nay lại trở thành chị em”
Bạch Nhược Hy nhíu mày, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên cười nhạt.
Thật nực cười, Doãn Nhụy lúc này thế mà lại không biết xấu hổ nói bạn bè tốt, chị em cô.
Những lời giả tạo như vậy sao cô ta có thể nói ra chứ.
Bạch Nhược Hy cũng không đáp lời cô ta, chỉ nhìn cô ta bằng ánh mắt cao thâm có đoán sau đó cười lạnh quay sang Phương Tiểu Ngọc rất nghiêm túc nói: “Mẹ, con có một số truyện nhất định phải nói cho mẹ biết.”
“Có chuyện gì vậy? con mau nói đi.”
Con cảm thấy con cùng với Doãn Nhụy đã bị tráo đổi thân phận cho nhau, Doãn Nhụy rất có khả năng là con gái của An Hiểu và Bạch Liễu Hoa bọn họ…”
Nghe vậy sắc mặt của Doãn Nhụy bống trở nên xanh mét, cô ta cắm môi dưới cố kìm nén cảm xúc trầm mặc không lên tiếng.
Doãn Chi Nguyên cùng với Phương Tiểu Ngọc cũng cẩn thận suy nghĩ về vấn đề này.
Doãn Đạo đột nhiên tiến lên đứng bên cạnh Nhược Hy, nắm chặt tay giận dữ nói: “Quả thực chính là tại người đàn bà nham hiểm đó, càng nghĩ thì càng giận dữ.
Là bà ta cố ý đánh tráo, nếu không phải vì bà ta đem con gái mình trộm long tráo phụng thì con gái của bà ta đã chết vì bệnh tim bẩm sinh rồi, đúng là mụ đàn bà ích kỉ.”
Giờ phút này, Doãn nhụy hoàn toàn trầm mặc không nói một lời, như thể đã rơi xuống địa ngục không có ánh sáng, liều mạng tìm kiếm đường ra.
Nghe lời nói của Doãn Đạo, phương Tiểu Ngọc cùng với Doãn Chi Nguyên cũng coi như hiểu rõ mọi chuyện, hai người rơi vào trầm mặc nhưng cũng có gắng kìm nén lửa giận.
Lúc đầu dù sao cảm thấy An Hiểu không đem vứt bỏ con gái của bọn họ, cũng không đem bán cô đi mà giữ cô bên cạnh bà ta hơn hai0 năm nay cũng đủ để bọn hộ cảm ơn trời đất rồi, nhưng nghĩ tới đây, hận ý dành cho người đàn bà An Hiểu này hoàn toàn phá vỡ quan điểm trước kia.
Doãn Đạo nhướng mày nhìn về phía Doãn Nhụy lên tiếng:
“Cô có một bà mẹ vĩ đại như vậy, cô có thấy cảm động không?”
Doãn Nhụy cắn chặt răng, giận giữ trừng mắt nhìn doãn đạo, hàm răng nghiến chặt đến phát đau.
Phương Tiểu Ngọc sau một hồi suy nghĩ liền xoay người nhìn về phía Doãn Nhụy lên tiếng hỏi: “Con có muốn nhận lại mẹ ruột của mình không?”
“Con không cần” Doãn Nhụy nói chắc như chém đinh chặt sắt, chớp chớp mắt đáng thương, nước mắt nhu nhược không ngừng tuôn rơi hai bên gò má “Trong lòng con chỉ có hai người là ba mẹ con, con là con gái của hai người, cả đời này đều là con gái của hai người.”
Doãn Chi Nguyên hít thật sâu sau đó thở dài một tiếng, “Tiểu Nhuỵ, tình huống của con và Nhược Hy không giống nhau, mẹ đẻ của con làm như vậy hoàn toàn là vì muốn tốt cho con, mặc dù việc bà ấy làm là vô nhân đạo nhưng đó cũng là vì muốn cứu con, nếu như bà ấy mang con về nuôi dưỡng thì có lẽ con sẽ bị vứt bỏ nếu không thì cũng vì bệnh tật mà không thể sống được.”
Nghe vậy Doãn Nhụy khóc lóc đứng lên, dậm chân phát giận, “Con không cần, con chỉ muốn làm con của ba mẹ thôi, con không có người mẹ xấu xa như bà ta, cho dù bà ta có yêu thương con nhưng bà ta cũng không nên trộm đi đứa con của hai người, con hận bà ta ích kỷ, hận chết bà ta, cho dù con có chết con cũng không muốn chia cắt tình cảm gia đình của hai người, cũng không để cho con gái của hai người thất lạc hơn hai0 năm qua, con … con… con không cần người mẹ độc ác như vậy.”
Nói rồi Doãn nhụy khóc lớn chạy lên cầu thang.
Sắc mặt của Bạch Nhược Hy lập tức trầm xuống không khỏi cười lạnh trước màn diễn xuất hết sức tài tình của Doãn Nhụy, khổ nhục kế của cô ta quả thật là quá lợi hại.
Không những không nhận An Hiểu còn có thể khiến mình trở thành một cô gái thanh cao, thiện lương.
Phương Tiểu Ngọc không khỏi lắc đầu cảm khái: “Tính tình của đứa nhỏ này vẫn hiểu chuyện như vậy, cũng biết phân biệt phải trái.”
Doãn Chi Nguyên cũng thở dài một tiếng, nhìn Doãn Nhụy thân ảnh rời đi “Đúng vậy, An Hiểu thật sự quá mức độc ác nhưng Tiểu Nhụy vô tội, con bé vẫn hiểu chuyện như vậy.”
Bạch Nhược Hy khẩn trương nắm chặt nắm tay.
Chuyện này có chút không ổn, bản tính của ba mẹ thiện lương như vậy vẫn luôn luôn bị Doãn Nhụy lợi dụng hiện tại cô quay về cõ lẽ cũng sẽ chịu thiệt thòi.
Nếu làm diễn viên có lẽ Doãn Nhụy sẽ dễ dàng lấy được ngôi vị ảnh hậu
Ngay cả bản thân cô cũng bị lừa hơn hai0 năm nay.
Đang lúc Nhược Hy miên man lo lắng thì giọng nói châm chọc của Doãn Đạo đột nhiên vang lên: “Cô ta không muốn nhận lại mẹ ruột của mình không phải vì đối phương nhiều thói hư tật xấu mà bởi vì hiện tại bà ta đang xa sút lâm vào cảnh nghèo hèn nhưng lý do mà cô ta nói ra cũng thật là đường đường chính chính đem lẽ phải thuộc về mình, thật là dễ nghe.”
Phương Tiểu Ngọc cùng Doãn Chi Nguyên nhìn nhau, suy nghĩ hồi lâu rồi quay sang Doãn đạo nói: “A Đạo, sao con có thể nói xấu Tiểu Nhụy như vậy? dù sao thì chúng ta cũng đã nuôi con bé hơn hai0 năm qua, bản tính của con bé không phải là người xấu”
Doãn đạo nhún nhún vai, cười lạnh một tiếng nói: “Con trước kia cũng có suy nghĩ giống hai người nên mới bị cô ta lừa gạt mà xoay mòng mòng. Ba, mẹ hai người hãy cứ rửa mắt mà chờ xem đi, em gái con trở về đây sống cái đuôi cáo của cô ta cũng sẽ không dấu được lâu nữa đâu.”