Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 387: Chương 387




Nhìn Hách Nguyệt đi về phía Biệt Thự, ánh mắt của Kiều Huyền Thạc tràn đầy lo lắng.

Hách Nguyệt đi trong biệt thự Đèn trong phòng vẫn sáng Đầu hắn có chút đau nhức, tầm mắt mơ hồ lung lay bước đi lảo đảo Hắn cởi cúc áo sơ mi, bước từng bước lên lầu Anh ta vừa mới bước tới hành lang lầu hai cũng là Lúc Lam Tuyết từ trong phòng bước ra, hai người vô tình chạm mặt.

Nghe được tiếng bước chân, Hách Nguyệt nâng mắt thấy Lam Tuyết đang cầm ly nước khẩn trương nhìn anh, trong ánh mắt sâu thẳm mơ hồ hiện lên vẻ lo lắng.

Mùi rượu nồng nặc tràn vào trong xoang mũi của Lam Tuyết Theo cô biết thì tửu lượng của Hách Nguyệt không tốt, rất dễ say Chờ đến khi người đàn ông trước mặt nâng mắt, bốn mắt nhìn nhau cô như bị lạc vào một đôi mắt vô cùng mị hoặc, Ánh mắt của người đàn ông trước mặt mười phần u buồn, khóe miệng nhếch lên ngả ngớn không dấu được vẻ lạnh lẽo làm cho người khác không nhìn ra thái độ của anh ta muốn gì Lam Tuyết lo lắng cầm chặt ly nước trong tay, sau một hồi suy nghĩ liền muốn mở miệng hỏi? anh uống rượu sao?

Nhưng bất luận cô dùng hết dũng khí thì lời nói vẫn nghẹn lại trong cổ họng không thể thoát ra được.

Không khí trở nên trầm mặc đè ép giữa hai người khó chịu tưởng chừng không thể thở nổi Lam Tuyết khẩn trương lùi bước ra sau, lưng dán vào vách tường để dành ra một lối đi cho Hách Nguyệt Nhưng Hách nguyệt vẫn không nhúc nhích như cũ, ánh mắt không có tiêu cự nhìn về phía trước Trong mấy ngày cô ở đây, hai người dường như không có giao tiếp với nhau, chỉ có một lần duy nhất là vào lúc chạng vạng tối, anh ta cho hai đứa trẻ ăn kẹo cô có tức giận đến chất vấn anh ta 1 lần Còn lại hai người cũng không có tiếp xúc nào khác. Cũng sẽ không cùng nhau ăn cơm, tan làm trở về thì ai cũng sẽ có thế giới riêng của chính mình vì là sống cùng dưới một mái nhà nên thỉnh thoảng sẽ có những lúc ngẫu nhiên đụng mặt như bây giờ Sau một hồi lâu trầm mặc, Hách Nguyệt mở miệng trước, giọng nói khàn khàn trầm thấp lẩm bẩm nói: “Hai đứa trẻ ngủ rồi sao?”

ừ ba mẹ con ở đây có quen không?

“ừ.” Lam Tuyết khẩn trương mà trả lời, ngay sau đó liền nhìn về phía người đàn ông hỏi lại, “Khi nào chúng tôi có thể rời đi?”

Hách Nguyệt chua xót mà cong môi cười lạnh, chậm rãi xoay người, bước hai bước đi đến trước mặt Lam Tuyết.

Sau đó duỗi tay chống lên vách tường đằng sau cả người ngả về phía trước Lam Tuyết thấy người đàn ông đột nhiên tiến lại sợ tới mức ép sát cơ thể lên vách tường.

Trái tim trong lồng ngực không tự chủ được mà đập loạn xạ, khẩn trương ngước mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đẹp trai trước mặt Hô hấp của cô trở nên dồn dập, hơi thở của người đàn ông nóng rực mang đầy hơi rượu truyền đến khiến cho tâm tình của cô càng thêm hỗn loạn.

Hách Nguyệt đột nhiên nổi giận, giọng nói cũng tăng thêm vài phần âm lượng giận dữ hỏi: “Mỗi giờ, mỗi phút cô đều nghĩ làm thế nào để rời khỏi nơi này sao?”

Lam Tuyết trầm mặc, an tĩnh nhìn anh ta không biết trả lời vấn đề này như thế nào Hách Nguyệt híp mắt, gắt gao mà nhìn chằm chằm Lam Tuyết chờ đợi câu trả lời của cô nhưng trả lời anh lại là trầm mặc, anh ta lại càng tức giận mà hét lên: “Tôi hỏi cô, có phải cô rất muốn rời khỏi đây không?”

“Đúng vậy” Lam Tuyết buột miệng thốt ra muốn cãi lại anh ta một câu để trấn định bản thân: “Tôi quả thật là rất muốn rời khỏi đây, ở lại nơi này cả người tôi đều cảm thấy không thoải mái”

Hách Nguyệt giận đến xanh mặt liền đưa tay nắm cằm của Lam Tuyết nâng lên phẫn nộ nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thẳm của cô”

Cảm giác đau nhức từ dưới cằm truyền đến khiến Lam Tuyết gắt gao cắn môi dưới, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt. Hiện tại Hách Nguyệt tức giận đến mức thô lỗ, khí tức giống như muốn ăn thịt người vậy nhưng Lam Tuyết cũng cứng cỏi không chịu thua “Không phải cô rất thích tiền sao?” Hách Nguyệt châm chọc: “Nếu đã từng có thể vì tiền mà ở bên cạnh tôi bốn năm vậy thì hiện tại cô cũng cho một cái giá đi, rốt cuộc cô muốn bao nhiêu?”

Tự tôn nháy mắt bị giẫm đạp.

Lam Tuyết ẩn nhẫn, cắn môi dưới, từng câu từng chữ thốt ra: “Không cần, tôi chỉ có hai đứa nhỏ, sau đó rời khỏi nơi này, cách anh thật xa, cả đời này không còn liên quan nữa.”

Lời nói của Lam Tuyết giống như lưỡi dao sắc bén, hướng thẳng trái tim anh ta hung hăng đâm xuống, nháy mắt huyết nhục mơ hồ.

Dường như đau đến sắp phát điên lên, đột nhiên Hách Nguyệt bật cười, nụ cười âm lãnh, tà mị ánh mắt đỏ bừng hàm chứa lửa giận không thể che dấu.

Anh ta đột nhiên kéo Lam Tuyết bước nhanh về phía phòng ngủ “anh muốn làm gì?”Lam Tuyết sợ hãi tới mức hét lên, liều mạng giãy giụa đẩy tay của anh ta ra: “Buông tay, buông tôi ra, anh rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Cô bị anh lôi đi đau đến nghiêng ngả lảo đảo kéo vào phòng Hách Nguyệt.

Hách nguyệt thô lỗ đẩy mạnh Lam Tuyết lên trên chiếc giường lớn Thân thể chạm lên chiếc giường mềm mại than thể cũng không đến nỗi đau đớn nhưng sự sợ hãi vấn khiến thân thể Lam Tuyết hoảng sợ như muốn rụng rời.

Cô thở hổn hển, tử trên chiếc giường lớn của anh bò dậy vội vàng nắm lấy cánh tay đau đớn mà xoa nhẹ hít thở sâu tức giận Cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn Hách Nguyệt, phát hiện Anh lúc này cũng không gây rối với cô nữa mà đi đến ngăn tủ lấy ra một tập văn kiện nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt Lam Tuyết Sau đó không đợi cô kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã ném sấp hồ sơ lên người cô.

Tập Tài liệu đập vào người Lam Tuyết khiến cho những trang giấy trong nháy mắt tung ra Lam Tuyết kinh ngạc nhìn những giấy tờ lộn xộn rơi đầy giường Giọng nói khàn khàn của Hách Nguyệt truyền tới rõ ràng từng câu từng chữ: “Hai biệt thự, 50% cổ phần công ty nhà họ Hách,trái phiếu, công quỹ, cổ phiếu …” Càng nói Hách Nguyệt càng trở nên phẫn nộ cuối cùng anh rút từ trong ví ra tất cả tiền mặt cùng thẻ ngân hàng ném vào người Lam Tuyết, Tất cả tài sản, tiền bạc tôi tiết kiệm, toàn bộ đều cho cô, đủ chưa?

Lam Tuyết tức giận đứng bật dậy phẫn nộ hỏi: “Anh có ý gì?”

Hách Nguyệt cắn môi, mỗi một câu nói đều giống dùng hết sức lực khó chịu nói ra: “Tôi đã từng cho cô 10 vạn 1 tháng để cô ở với tôi 4 năm, chừng đó tiền đủ để cô cùng với hai đứa nhỏ sống với tôi mấy đời, không phải cô rất thích tiền sao? Hiện tại tôi đều cho cô, tất cả đều cho cô.

Lam Tuyết chậm rãi nhắm mắt lại hít sâu, cô chưa từng yêu tiền, cô chỉ là cần tiền mà thôi, hiện tại mặc dù cô cần tiền nhưng cô cũng không muốn vì tiền mà có thể để anh dẫm đạp lên tôn nghiêm của bản thân mình. “Anh bị bệnh sao? Đồ thần kinh” Lam Tuyết dùng tay đẩy lên ngực anh tức giận mắng một câu Hách Nguyệt say khướt lùi lại mấy bước mới có thể đứng vững sau đó ngẩng đầu cười chua xót.

Tiếng cười lạnh lẽo, quỷ dị đến đáng sợ Lam Tuyết cảm thấy người đàn ông này sau khi say rượu thật đáng sợ, cô muốn lập tức rời đi Nhưng khi đi qua Hách Nguyệt, cánh tay thon dài của anh lại một lần nữa giữ chặt cô lại một lần nữa ném cô trở lại trên chiếc giường lớn.

Lam Tuyết bị ném lên giường đè lên đống giấy tờ, khẩn trương muốn bò dậy nhưng lúc này người đàn ông say rượu kia lại dùng tốc độ cực nhanh đè cô xuống giường sau đó hung hăng kéo tay cô giữ trên đỉnh đầu.

“Anh muốn làm gì? Anh buông Tôi ra?”

Hách Nguyệt cười lạnh, ánh mắt mê ly nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp đang kinh hoàng của cô: “Có gì mà thanh cao? Tốt cuộc cô muốn cái gì tôi đều có thể cho cô, tôi nhất định sẽ thỏa mãn cô chỉ cần cô cùng hai đứa trẻ ở lại”

ở lại ….

Dường như đoán được suy nghĩ của Hách Nguyệt, Lam Tuyết giãy giụa hết lên: “Buông tôi ra? Hách Nguyệt tôi cảnh cáo anh, đừng có mà phạm pháp, anh chính là thẩm phán, anh bất luận thể nào đều rõ ràng, anh quấy rầy tôi, nếu anh dám xâm phạm tôi, tôi sẽ kiện anh để cho anh ngồi tù.”

Kiện anh ngồi tù?

Xem ra cô này là thật sự chán ghét anh, chán ghét đến mức tận cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.