Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 396: Chương 396




Người đàn ông áo đen kéo thấp mũ lưỡi trai âm thanh trầm thấp lạnh lùng nói: “Nhiệm vụ lần này tôi không thể đảm nhiệm”

“anh có thể, đừng quên mục tiêu của anh, sau khi anh hoàn thành chuyện này, chúng tôi sẽ ủng hộ anh tranh cử”

“Để cho người khác làm đi, để tôi làm việc này là không sáng suốt, nó quá mạo hiểm”

“Chỉ có anh là người dễ dàng hành động nhất, hà tất chúng ta phải bỏ gần tìm xa?”

“Hoàn thành nhiệm vụ lần này, tôi muốn khôi phục thân phận”

“được”

“Nếu nhiệm vụ thất bại thì sao?”

“Chỉ cho phép thành công không được phép thất bại, tôi biết khả năng thành công của anh rất cao, đừng khiến cho đại ca phải thất vọng về anh.” “Được” người đàn ông nhàn nhạt lên tiếng Nói xong, người đàn ông áo đen đi dọc theo con hẻm nhỏ ra ngoài đường cái.

Ra đến đại lộ, hắn cúi đầu, kéo thấp mũ lưỡi trai che đi nửa gương mặt rồi gọi một chiếc taxi.

Rất nhanh sau đó chiếc sẽ đã hòa vào dòng xe cộ không thấy bóng dáng.

Sáng sớm tại biệt thự của Hách Nguyệt Trời trong nắng ấm, hoa thơm chim hót, Biệt thự nằm yên lặng trong khu rừng non xanh nước biếc.

Ánh mặt trời chiếu xuống ban công khiến cho toàn bộ căn phòng trở nên ấm áp Lam Tuyết rời giường, sau khi rửa mặt sạch sẽ liền thay một bộ đồ thoải mái.

Hôm nay là cuối tuần, cô không cần phải đi làm nên muốn đưa hai đứa nhỏ ra bên ngoài dạo chơi nên cũng chuẩn bị tương đối tươm tất Ra khỏi phòng Lam Tuyết vừa xuống cầu thang đã thấy hoan hoan lạc lạc ngồi trên ghế sô pha an tĩnh chờ đợi,“ma mi… buổi sáng tốt lành”

Nhìn thấy Lam Tuyết,

Hoan hoan lạc lạc đứng lên tram miệng một lời chào hỏi “Hoan Hoan, Lạc Lạc, buổi sáng tốt lành” Lam Tuyết đi xuống lầu, tươi cười thân thiết với hai đứa nhỏ “Hôm nay các con dậy sớm vậy?”

“bởi vì chúng con biết Mami sẽ đưa chúng con đi chơi xuân nên cố ý dậy sớm để chờ mami”

“Ngoan” Lam Tuyết đi đến bên cạnh hai đứa nhỏ, nhẹ nhàng xoa đầu của các bé Bảo mẫu lập tức mang hai chiếc hộp đi tới nhẹ nhàng nói: “Lam Tiểu Thư, đồ đạc đã chuẩn bị xong cả rồi”

Lam Tuyết lễ phép gật đầu: “Được rồi, cô mang ra xe trước đi”

“Vâng”

Bảo mẫu gật đầu sau đó mang theo đồ ăn đã được chuẩn bị từ trước ra khỏi cửa”

Lam Tuyết dắt tay Hoan Hoan, Lạc Lạc, nhưng khi xoay người rời đi thì hai đứa nhỏ lại lập tức đứng lại, kéo lấy cánh tay Lam Tuyết không chịu đi Lam Tuyết nghi hoặc quay đầu lại hỏi: “có chuyện gì vậy? sao các con còn không đi?”

“Ba Ba vẫn chưa xuống mà”

“……” Lam Tuyết chau mày, không khỏi trầm mặt, hỏi: “Các con mời anh ta?”

“dạ dạ.” hoan hoan lạc lạc cùng gật đầu, rất nghiêm túc nhìn Lam Tuyết đang kinh ngạc nói: “Chúng con muốn cùng với ba ba và mami đi chơi xuân.”

Hoan Hoan: “Đúng vậy, chúng ta còn có thể chụp ảnh cùng nhau;”

Lạc lạc: “ ba ba nói muốn chụp nhiều ảnh cùng với chúng ta để giữ làm kỷ niệm vì sợ sau này sẽ không có cơ hội để gặp mặt nữa”

Nói đến đây, sắc mặt của hoan hoan trầm xuống, không vui bĩu môi: “có lẽ baba không cần chúng ta nữa”

Thấy biểu cảm này của hai đứa nhỏ, tâm tình của Lam Tuyết không khỏi trầm xuống, rất khó chịu trái tim như thế bị ai đó bóp nghẹt Không phải là baba không cần chúng ta mà là chúng ta không cần tên đàn ông kia Lúc này từ trên cầu thang truyền tới bước chân vững vàng trầm ổn Hoan hoan Lạc Lạc hung phấn nhìn về phía cầu thang “Ba Ba, buổi sáng tốt lành”

Lam Tuyết cũng quay đầu nhìn lại, lúc này thấy Hách Nguyệt đang từ trên lầu đi xuống Hôm nay anh mặt một chiếc áo phông trắng kết hợp với quần kaki nâu, toàn thân phát ra vẻ ưu nhã, thanh thuần phong lưu.

Người đàn ông này mặc cái gì cũng đẹp bởi vì có vẻ bề ngoài quá xuất sắc khiến mỗi khi anh xuất hiện đều khiến quang cảnh xung quanh đều trở nên ảm đạm, thất sắc.

Hách Nguyệt nghe được tiếng gọi của 2 đứa con gái liền nở nụ cười ấm áp nhìn về phía 2 đứa trẻ lên tiếng “Các bảo bối, buổi sáng tốt lành.”

Anh ta tươi cười thân thiết, lúc đi tới ánh mắt không khỏi nhìn Lam Tuyết đánh giá Bốn mắt nhìn nhau, sóng mắt lưu chuyển trong không gian giống như có luồng điện chạy qua khiến cho trái tim của Lam Tuyết bất giác run rẩy.

Giây tiếp theo Lam Tuyết vội vàng quay mặt đi tránh ánh mắt của Hách Nguyệt nhìn về phía hoan hoan lạc lạc “Chúng ta đi thôi”

Hoan Hoan vội vàng nắm lấy tay của Hách Nguyệt nơ nụ cười vô cùng xán lạn Ánh mắt của Hách Nguyệt vẫn còn dừng lại trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Lam Tuyết một lát sau đó mới cùng theo Hoan hoan rời đi Một nhà bốn người, nắm tay nhau rời khỏi biệt thự.

Hách Nguyệt phụ trách lái xe, hai đứa trẻ ngồi vào trong ghế trẻ em đặt ở hang ghế sau xe cho nên Lam Tuyết đành ngồi trên ghế phụ lái Bên trong xe mở nhạc thiếu nhi vui vẻ Không khí trong xe thập phần hòa hợp, chiếc xe chậm rãi rời đi.

Ánh sáng ban mai mười phần xán lạn, con đường trải đầy lá phong tạo nên một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp Hai đứa nhỏ hát vang bài hát thiếu nhi Khóe miệng của Hách Nguyệt tràn đầy ý cười, đôi mắt ôn nhu ấm áp nhìn con đường phía trước.

Đang đi chợt có một chiếc siêu xe quen thuộc lướt qua xe của bọn họ khiến sắc mặt của Hách Nguyệt trở nên âm trầm Anh ta lập tức kéo cửa kinh xe của Lam Tuyết nhưng đối phương có lẽ đã nhận ra là xe của Hách Nguyệt nên cũng thả chậm tốc độ.

Hai chiếc siêu xe đi ngang qua nhau, lam Tuyết chuẩn xác nhìn đối diện với người phụ nữ trung niên mà lúc này ánh mắt của người phụ nữ đang lái xe cũng vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Lam Tuyết cho đến khi chiếc xe vụt qua Lam.

Tuyết khẩn trương đảo mắt nhìn váo kính chiếu hậu, chiếc siêu xe đột nhiên dừng lại, một phu nhân quý phái từ trên xe bước xuống Xe chạy càng ngày càng xa khiến cô không thể nhận rõ thần sắc của quý phu nhân kia nhưng cho dù đã 5 năm trôi qua thì cô vẫn nhớ rõ người phụ nữ kia Dung nhan của bà ta quá xuất sắc khiến cho người khác không thê nào quên được.

Lam Tuyết chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía Hách Nguyệt thấy sắc mặt của anh rét lạnh như băng Lúc này, di động của Hách Nguyệt cũng vang lên, trên màn hình hiển thị tên người gọi là mẹ Anh không nói hai lời lập tức ngắt cuộc gọi tâm tình của Lam Tuyết trầm xuống nhàn nhàn hỏi: “Tại sao anh lại không nghê điện thoại của mẹ?”

Hách Nguyệt trầm mặc không lên tiếng: Không khí trên đầu xe xe càng ngày càng hạ thấp, lạnh lẽo đến mức trầm trọng trong khi đó không khí phía sau xe của hoan hoan lạc lạc lại hoàn toàn ngược lại, hai đứa trẻ vẫn đang vui vẻ ca hát “Người phụ nữ vừa rồi là mẹ anh phải không?” Lam Tuyết bình tĩnh hỏi Thân thể của Hách Nguyệt lảo đảo, sắc mặt sa sầm hỏi ngược lại”

“Tại sao cô lại biết rằng đó là mẹ tôi?’ Lam Tuyết không trả lời vấn đề của anh ta Nhưng người đàn ông khôn ngoan kia làm sao có thể không đoán ra, ngữ khí càng nghiêm túc thêm vài phần, nghiêng đầu về phía Lam Tuyết hỏi lại một lần nữa: “Tại sao cô lại biết bà ta? Hai người đã gặp nhau rồi sao?

“Không có! Tôi chỉ đoán vậy thôi” Lam Tuyết cúi đầu, nhàn nhạt đáp lại.

Hách Nguyệt cười lạnh: “Đoán? Tùy tiện gặp một người phụ nữ trên đường mà cô có thể đoán ra đó là mẹ tôi sao? Cô là thần tiên sao?”

Lời nói châm chọc của Hách Nguyệt sắc bén, Lam Tuyết biết anh ta sẽ không tin lời cô nói Cô biết không thể giấu diếm được nữa không nhanh không chậm nói: “Có gặp qua một lần”

Hách Nguyệt nắm chặt tay lái, mu bàn tay gân xanh bại lộ, ẩn nhẫn ở khí tức phẫn nộ, từng câu từng chữ giận dữ hỏi: “Cô đi tìm ba mẹ của tôi sao? Tôi đã nói với cô kết quả sẽ như thế nào nếu họ biết đến sự tồn tại của bọn trẻ, tại sao cô còn muốn đi tìm bọn họ?

“Tôi không có.” Lam Tuyết khẩn trương giải thích: “Tôi thật sự không có nói cho bọn họ biết, tôi chỉ gặp qua bà ấy có một lần đó là trong lúc tôi còn đang học đại học Lam Tuyết vừa dứt lời, Hách Nguyệt đột nhiên đảo tay lái xe phanh gấp lại dừng ở ven đường Lam Tuyết sợ tới mức sắc mặt cứng lại, nhanh chóng xoay người nhìn hai đứa trẻ ở ghế sau.

Bởi vì có ghế trẻ em vững chắc nên hai đứa nhỏ không có chút dấu hiệu chấn động nào Nhưng mà cô vừa thở dài nhẹ nhõm được một hơi khi thấy hai đứa trẻ an toàn thì lại thấy được sắc mặt của Hách Nguyệt thanh lãnh, khó coi tới cực điểm, bàn tay thon dài của Hách Nguyệt cầm tay lái, mu bàn tay gân xanh nổi lên đầy mu bàn tay, thậm chí lan tràn cả trên cổ anh, hơi thở nguy hiểm bao phủ quanh thân người đàn khí lạnh bao trùm khiến không gian trong xe như hẹp lại.

Lam Tuyết khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, sợ hãi lên tiếng: “Anh, anh làm sao vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.