Hai vệ sĩ đang đứng ở cửa, nhìn Kiều Huyền Hạo và Bạch Nhược Hi rời đi, họ cũng mờ mịt nhìn nhau, tỏ vẻ khó hiểu.
Cả hai ra khỏi bệnh viện và lên xe.
Bạch Nhược Hi ngay lập tức gọi điện cho Trần Tĩnh.
Sau khi Trần Tĩnh nghe điện thoại, Bạch Nhược Hi lo lắng hỏi: “Mẹ, bây giờ mẹ đang ở đâu? Mẹ có sao không? Kiều Nhất Hoắc đang ở đâu? Không phải ông ta được bác sĩ gọi vào trong sao? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Tiểu Hi, mẹ sẽ giải thích cho con khi nào về nhà, bây giờ mẹ đã được đưa về nhà an toàn rồi.”
“Vậy …”
“Về phần Kiều Nhất Hoắc, đã bị người của Huyền Thạc đưa đi, mẹ cũng không biết họ sẽ đưa Kiều Nhất Hoắc đi đâu, nhưng mẹ không cảm thấy lo lắng, chắc chắn Huyền Thạc sẽ xử lý tốt”.
Bạch Nhược Hi thở phào ra một hơi dài, trái tim đang treo lơ lửng trên không cũng được buông xuống.
Kiều Huyền Hạo đang lái xe, nghiêng đầu nhìn Bạch Nhược Hi.
Nhìn khuôn mặt trắng nhợt của của trông rất mệt mỏi và có vẻ tinh thần không tốt.
Trái tim anh đột nhiên chùng xuống và bối rối, sau khi Bạch Nhược Hi ngắt điện thoại, anh không nhịn được, nhỏ giọng hỏi: “Nhược Hi, có phải em rất mệt không? Sắc mặt em trông không được tốt, hay là nghỉ ngơi một chút đi?”
Bạch Nhược Hi đặt điện thoại xuống, mệt mỏi nhắm mắt lại, nặn ra một nụ cười cứng ngắc, “Không sao đâu, chắc do mang thai, nên cơ thể trở nên mệt mỏi hơn, hiện giờ cảm thấy có chút buồn ngủ thôi.”
“Em thực sự ổn chứ?” Kiều Huyền Hạo rất lo lắng, lông mày tuấn tú cau lại, “Hiện giờ em đang mang thai, thật sự không nên chạy lung tung vất vả như vậy.”
“Em thực sự không sao mà.” Bạch Nhược Hi nói với một nụ cười chua xót.
Nhưng đối với Kiều Huyền Hạo, cô càng nói không sao thì anh lại càng lo lắng.
Một lòng đều lo lắng cho Bạch Nhược Hi. Mặc dù đứa trẻ trong bụng không phải của anh và người phụ nữ này cũng không phải của anh, nhưng loại lo lắng này, sự đau lòng và và yêu thương đối với cô lúc này, nó xuất phát từ sâu tận trong nội tâm của anh.
Sau khi Bạch Nhược Hi nhắm mắt lại, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Kiều Huyền Hạo từ từ hạ ghế xuống để cô nằm thoải mái hơn.
Sau hơn mười phút, xe của Kiều Huyền Hạo đã chạy vào nhà.
Bạch Nhược Hi lúc này vẫn đang ngủ say, anh không muốn quấy rầy cô nghỉ ngơi nên yên lặng ngồi cùng cô trong xe.
Thời gian như một giấc mơ.
Tâm trạng của Kiều Huyền Hạo càng lúc càng chán nản, anh bật nhạc và điều chỉnh âm lượng ở mức nhẹ nhàng và thoải mái nhất, tiếng nhạc du dương và dịu dàng tràn ngập khắp xe.
Bạch Nhược Hi đã ngủ ngon lành.
Anh vặn điều hòa cho nhiệt độ thích hợp nhất, rồi dựa lưng vào ghế, nghiêng đầu yên lặng nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Bạch Nhược Hi.
Khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào của cô vẫn không thay đổi, vẫn như cũ khiến người ta rung động.
Kiều Huyền Hạo nặn ra một nụ cười chua xót, trong mắt hiện lên một tia buồn bã.
Anh tưởng rằng mình có thể buông bỏ, giờ mới phát hiện ra rằng anh chưa bao giờ buông bỏ được, chỉ là đem cô cất giấu vào nơi sâu nhất trong trái tim mình.
Khát vọng muốn có cô bên cạnh chưa bao giờ thay đổi, chỉ là giờ phút này đem tình cảm của mình kìm nén lại mà thôi.
Nhìn thấy cô sống một cuộc sống hạnh phúc với em trai mình, anh không chỉ cảm thấy an tâm mà còn có chút cảm thấy hạnh phúc.
Vì nhìn thấy cô vui vẻ, thấy cô được hạnh phúc, thì những tổn thương của anh cũng không là gì cả.
Bản nhạc buồn lay động trái tim anh, làm cho trái tim anh xao động.
Người phụ nữ trước mặt là em dâu của anh.
Anh không ngừng tự nhủ trong lòng, nhưng vẫn không thể nào ngăn được tình cảm yêu thích đối với cô.
Kiều Huyền Hạo từ từ nghiêng người, chống tay lên thành ghế phẳng chỗ của Bạch Nhược Hi, cẩn thận cúi đầu xuống.
Anh lo lắng nheo mắt, đôi môi khẽ run rẩy, từng chút tiến lại gần đôi môi hồng của cô.