Trong bệnh viện tâm thần.
Kiều Nhất Hoắc mỗi ngày đều bị ép buộc uống rất nhiều loại thuốc tâm thần.
Nhốt ông ta với một số bệnh nhân tâm thần để điều trị.
Sau vài ngày, toàn bộ tinh thần của ông ta suy sụp.
Không thể đợi được luật sư, ngay chính đứa con của mình cũng không thèm đoái hoài, bị hành hạ bởi một nhóm bác sĩ và y tá hành cho người không giống người quỷ không ra quỷ.
Nếu không chịu tự uống thuốc sẽ bị trói và cưỡng ép uống thuốc.
Tinh thần bị hủy diệt từng chút một, ông ta vốn là người có tinh thần bình thường, nhưng cũng bị làm cho mất trí. Ông ta hét lên và lặp đi lặp lại yêu cầu này mỗi ngày.
“Thả tôi ra ngoài, tôi muốn gặp luật sư, tôi muốn gặp các con của tôi…”
Vào ngày thứ ba sau khi Kiều Nhất Hoắc mất tích.
Kiều Đông Lăng và Kiều Tiếu Tiếu được cảnh sát cho biết rằng Kiều Nhất Hoắc không mất tích mà bị bắt vào bệnh viện tâm thần vì bị bệnh.
Họ tức tốc đến bệnh viện tâm thần để thăm ông ngay trong ngày hôm đó.
Bác sĩ đã xác nhận danh tính của hai người họ và thông báo cho họ về tình trạng của Kiều Nhất Hoắc. .
||||| Truyện đề cử: Hợp Đồng Bao Dưỡng: Ôm Đùi Tổng Tài Đi Lên |||||
Kiều Tiếu Tiếu nhìn bệnh án tâm thần nghiêm trọng trên hồ sơ bệnh án và thấy rất khó tin.
Kiều Đông Lăng cũng vô cùng tức giận mắng bác sĩ: “Ba tôi vẫn luôn giữ tinh thần thoải mái, sao lại đột nhiên mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng như vậy. Thật vô lý, hoang đường…”
“Làm sao các người có thể đưa ba tôi vào mà không được sự đồng ý của gia đình? Ai cho phép các người làm điều này? Các người có hiểu luật pháp là gì không?”
Bác sĩ chỉ vào người ký tên không chút hoang mang: “cái này có được tính là người nhà không?”
Kiều Đông Lăng nghiêm túc nhìn, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Rất ngạc nhiên chuyển bệnh án cho Kiều Tiếu Tiếu.
Kiều Tiếu Tiếu nhìn nơi ký tên, sắc mặt tái xanh.
“Sao có thể là anh ba, anh ấy muốn làm gì? Sắc mặt Kiều Tiếu Tiếu càng lúc càng lạnh, đôi mắt tức giận ngập nước: “Anh ba bị điên rồi sao? Tại sao lại đưa ba vào bệnh viện tâm thần?”
Do quyền của Kiều Huyền Thạc, Kiều Đông Lăng không dám nói vào lúc này, anh chìm vào im lặng.
Kiều Tiếu Tiếu ném hồ sơ bệnh án cho bác sĩ và nói: “Ngay lập tức đưa tôi đến gặp ba tôi, tôi muốn xem chuyện gì đã xảy ra với ông ấy.”
Bác sĩ yêu cầu họ ký vào biên bản thăm khám theo đúng quy trình.
Y tá đưa họ đến phòng khám của Kiều Nhất Hoắc.
Cả hai vẫn đi qua những chiếc cửa sắt kiên cố trong sự sợ hãi.
Ở lan can trước cửa phòng, Kiều Tiếu Tiếu và Kiều Đông Lăng nghe thấy tiếng quát tháo của Kiều Nhất Hoắc từ xa.
Kiều Nhất Hoắc bị trói trên giường, mặc quần áo trắng, tay chân không cử động được, cố gắng hết sức, miệng đang rống lên: “thả tôi ra ngoài, tôi muốn nhìn thấy con gái tôi, tôi muốn nhìn thấy con trai tôi, tôi muốn gặp luật sư của tôi, cho tôi ra ngoài.”
Kiều Tiếu Tiếu nhìn thấy bộ dạng của cha mình lúc này, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, và khóc nghẹn ngào, “Ba … Ba, con đến đây để cứu cha.”
Nghe thấy tiếng hét, Kiều Nhất Hoắc quay đầu nhìn ra ngoài lan can, và ngạc nhiên khi thấy Kiều Tiếu Tiếu và Kiều Đông Lăng đang đứng bên ngoài.
Hắn mấy ngày nay bị hành hạ, phờ phạc cùng tiều tuỵ, cả người có vẻ già đi chục tuổi, dở khóc dở cười: “Tiếu Tiếu, Đông Lăng, cuối cùng các con cũng tới đây, mau cứu ba, mau cứu ba, ba không điên, đây là âm mưu của Kiều Huyền Thạc, nó là một âm mưu …”
Kiều Nhất Hoắc càng trở nên kích động hét lên, cả người ông đang cố gắng vùng vẫy chống lại một cách tuyệt vọng.
Kiều Đông Lăng hai tay nắm chặt, tức giận túm lấy cổ áo y tá, nghiến răng rống lên: “Lập tức mở cửa, cho ba tôi ra ngoài, lập tức cho ông ta ra ngoài.”
Cô y tá bị tư thế của người đàn ông làm cho hoảng sợ, có chút run rẩy, cô vẫn lo lắng lắc đầu: “Thực xin lỗi, việc này tôi không thể quyết định, việc này phải được viện trưởng đồng ý.”
“Tôi nghĩ các người mới bị bệnh tâm thần.” Kiều Tiếu Tiếu gầm lên vì tức giận.
Vì quá tức giận, tay cô trở nên run rẩy, toàn thân kích động, vừa chửi bới, cô vừa lấy điện thoại di động ra gọi điện.
Kiều Đông Lăng hất y tá ra một cách quyết liệt, lắc mạnh cánh cửa song sắt, cố gắng mở nó ra.