Đối với Kiều Tiếu Tiếu, tất cả đàn ông trên thế giới này đều bẩn thỉu và xấu xa, nếu anh nói với cô rằng cha cô là một người đàn ông biến thái và đáng sợ như thế nào, điều đó sẽ chỉ phá hủy chút lòng tin cuối cùng của cô vào cuộc sống này.
Kiều Nhất Hoắc đã giết vợ, kết tội cha mình, cầm tù chị dâu, giết người và phản bội tổ quốc.
Tất cả những lời buộc tội của anh sẽ chỉ phá hủy chút tình phụ tử cuối cùng trong trái tim Kiều Tiếu Tiếu.
Thật là tàn nhẫn.
Kiều Huyền Hạo nhìn Kiều Tiếu Tiếu với đôi mắt ngấn lệ và giọng điệu kiên quyết: “Anh hai hứa với em rằng anh sẽ không kết hôn suốt đời, anh sẽ ở bên cạnh bảo vệ Tiếu Tiếu đến hết đời, cho đến khi Tiếu Tiếu tìm được người đàn ông em thích …”
Kiều Tiếu Tiếu không ngăn được nước mắt, lặng yên nhìn Kiều Huyền Hạo.
Cô đã rất sốc và buồn.
Nếu như trước đây nghe Kiều Huyền Hạo nói những điều này, cô sẽ vui mừng đến không ngủ được mấy ngày đêm, vui vẻ bay lên thiên đàng.
Nhưng tất cả những gì cô thấy bây giờ là đau lòng.
Nhìn thấy anh hai của cô từ bỏ hạnh phúc của mình để trao cho cô một lời hứa như vậy, trái tim cô như bị khoét thủng, máu chảy đầm đìa.
Ngay cả Kiều Huyền Hạo cũng không muốn đưa ra lý do, và không muốn cứu cha mình.
Kiều Tiếu Tiếu dường như đã hiểu.
Cô kéo túi xách, ung dung đứng lên, xoay người đi về phía cửa, lau nước mắt.
Kiều Huyền Hạo ngồi bất động trên ghế sô pha, không khí đau buồn bao trùm toàn bộ văn phòng. . truyện ngôn tình
Anh thẫn thờ nhìn bầu trời xa xăm bên ngoài ô cửa kính, trời xanh mây trắng vẫn đẹp.
Nhưng lòng anh tăm tối, cô đơn lẻ bóng, không một chút sinh khí.
Tiếu Tiếu với anh, anh không còn biết cảm xúc đó là gì nữa. Đó là trách nhiệm, tình yêu thương và nhiều hơn nữa là lòng nhân ái.
Vì những thay đổi của gia đình, Tiếu Tiếu đã trải qua quá nhiều, mẹ mất, ông nội bị bắt, và bây giờ ngay cả cha cũng bị nhốt trong viện tâm thần, trong thế giới của cô, những người thân yêu lần lượt ra đi.
Càng nghĩ càng thấy khó chịu, Kiều Huyền Hạo nhấc máy gọi cho Kiều Huyền Thạc.
Chuông reo một lúc.
Kiều Huyền Thạc trả lời điện thoại: “Anh hai, có chuyện gì vậy?”
“Chú ba, Tiếu Tiếu đến gặp anh vì chuyện của ba cô ấy, em có thể không …”
Kiều Huyền Thạc đoán rằng anh ấy bị dao động bởi Tiếu Tiếu và trở nên thiếu quyết đoán.
Kiều Huyền Thạc ngắt lời anh ta bằng một giọng chắc nịch và uy nghiêm: “Anh hai, Kiều Nhất Hoắc chỉ có hai kết cục. Bị bắn hoặc bị bỏ tù, anh nghĩ cái nào tốt hơn?”
Kiều Huyền Hạo im lặng.
Không nói lời nào, anh yếu ớt buông tay xuống, chiếc điện thoại rơi trên ghế sô pha.
Mọi thứ trở lại yên lặng.
Bạch Nhược Hi mở mắt ra, khuôn mặt đẹp trai đầy lo lắng của Kiều Huyền Thạc hiện ra trước mắt cô.
Thấy cô vừa tỉnh lại, Kiều Huyền Thạc nở một nụ cười dịu dàng, giọng nói ôn nhu thì thào, “Tỉnh ngủ rồi sao, có cảm thấy không thoải mái chỗ nào không?
Anh đưa tay lên trán cô, nhẹ nhàng vuốt vuốt những lọn tóc cô, động tác vô cùng nhẹ nhàng giống như nâng niu bảo vật vô giá.
Bạch Nhược Hi rất bất ngờ mỉm cười, “Anh ba, sao anh lại ở đây? Công việc của anh đã xong rồi sao? Việc ở quân khu không cần phải giải quyết sao? Còn …”
Bạch Nhược Hi từ khi mở miệng thì chỉ lo lắng đến công việc của anh.
Kiều Huyền Thạc vô cùng áy náy gật đầu, “Sau khi xử lý công việc xong, anh sẽ ở bên em mỗi ngày, cho đến khi các con của chúng ta chào đời.”
Bạch Nhược Hi muốn ngồi dậy, nhưng khi nghĩ đến đứa con trong bụng, liền không dám cử động, cô nằm và nói: “Bây giờ con mới chưa đầy ba tháng, sao anh lại muốn nghỉ sớm vậy?”
“Đó là quy định của nhà nước.” Kiều Huyền Thạc vừa cười vừa nói.
Bạch Nhược Hi cảm thấy anh càng ngày càng trở nên hài hước, đứa trẻ trong bụng cô đang ở tình trạng không được tốt, nghĩ đến đây, tâm trạng cô lập tức trở nên chán nản, “Anh ba, có phải anh đã biết em có dấu hiệu sẩy thai hay không?”
Đôi mắt của Kiều Huyền Thạc bỗng trở nên tối sầm lại, tâm trạng cũng nặng nề bất thường, nhưng giọng điệu lại vô cùng dịu dàng. “Anh biết con rất mạnh mẽ và nhất định sẽ mạnh khỏe sống sót, con của Kiều Huyền Thạc sẽ không yếu đuối như vậy.”
Nghe những lời anh nói, Bạch Nhược Hi lại không kìm được nước mắt.