A Lương nhìn thấy cảm xúc vô cùng khổ sở lúc này của anh ta cũng cảm thấy bối rối. Anh ta chắc chắn nhất thời sẽ không thể tiêu hóa được chuyện này.
Tinh Thần lên tiếng: “Kiều tiên sinh, thực ra thì anh hãy nghĩ một chút xem. Nếu bố của anh phạm tội phản quốc, giết người, tất cả tài sản của ông ta đều sẽ bị nhà nước tịch thu, nhưng bây giờ ông ta chỉ ở trong bệnh viện tâm thần, như vậy thì tất cả tài sản của ông ta sẽ để lại cho anh và em gái anh, tại sao không làm như vậy?
Càng nghĩ về nó, Kiều Đông Lăng càng cảm thấy có lý.
Khi anh ta đang bị dao động, A Lương rất nghiêm túc cảnh cáo, “Cậu ba làm như vậy là đã quá nhân từ và yêu thương đối với người nhà của mình rồi.
Đó là đang giúp đỡ các người chứ không phải làm hại các người.”
Kiều Đông Lăng im lặng một lúc lâu, nhìn họ và hỏi: Hôm nay các anh đến đây, chắc chắn không chỉ đơn giản là nói cho tôi biết sự thật. Yêu cầu của các anh là gì?”
Nhìn thấy Kiều Đông Lăng khôn khéo như vậy, A Lương và Tinh Thần cảm thấy nhẹ nhõm. A Lương nghiêm túc nói “Yêu cầu của chúng tôi rất đơn giản, đó là muốn anh đừng để ba anh truyền bất cứ tin tức gì ra ngoài. Lời nói của ông ta cực kỳ nguy hiểm. Hơn nữa, còn muốn anh tuyên bố ra bên ngoài rằng ba của anh thực sự bị bệnh tâm thần.” . Bạn đang đọc truyện tại ++ TrumTruyen .o r g ++
“Được.” Kiều Đông Lăng không nói hai lời liền đồng ý.
A Lương nói tiếp: “Cậu Ba cũng còn một chuyện khác muốn truyền đạt, đó là về em gái của anh, Cậu Ba muốn anh thuyết phục em gái của anh hãy tin đây là sự thật, nhưng không cần phải nói cho cô ấy biết chân tướng.”
Kiều Đông Lăng tức giận hỏi, “Tại sao em gái tôi không thể biết sự thật?
Nếu cô ấy biết rằng ba tôi là người như vậy, cô ấy cũng sẽ không muốn cứu ông ấy ra nữa.”
“Cô ấy là con gái và sức chịu đựng cũng kém, để đảm bảo tinh thần của cô ấy, chúng ta vẫn không nên nói cho cô ấy biết về điều này.”
Lúc này, Kiều Đông Lăng mới nhận ra.
Có vẻ như Kiều Huyền Thạc còn chu đáo hơn anh ta rất nhiều.
Vấn đề này thực sự không thể để Tiếu Tiếu biết.
Đến anh cũng không thể nào chấp nhận được rằng người mẹ yêu quý nhất của mình đã bị sát hại bởi chính người cha thân yêu nhất của mình, người cha đáng kính nhất của anh không chỉ là một kẻ giết người mà còn là một kẻ phản bội tổ quốc.
“Được rồi, tôi hiểu rồi, tôi sẽ giải quyết vấn đề này.”
Trước khi đi, A Lương cũng không quên dặn dò lại anh ta rằng “Tuyệt đối không được giúp ba của anh chuyển lời cho bất cứ ai ở thế giới bên ngoài, nếu có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ giống như ba của anh, đó là tội phản quốc.”
Dặn dò xong, A Lương và Tinh Thần rời khỏi Bắc Uyển.
Vừa đúng lúc gặp Kiều Tiếu Tiếu trở về.
Vừa vặn chạm mặt như vậy, liền cảm thấy không được tự nhiên.
Tiếu Tiếu giận dữ trách mắng A Lương và Tinh Thần ”Các người tới nơi này làm gì? Có phải Kiều Huyền Thạc bảo các người tới? Anh ấy muốn gì? Tại sao lại muốn nhốt ba tôi, và khi nào sẽ thả ông ấy ra?”
A Lương và Tinh Thần né tránh câu hỏi của Kiều Tiếu Tiếu.
Hai người đi vòng qua bên người cô và nói “Chúng tôi có việc phải đi về trước. Quân khu còn nhiều việc đang chờ chúng tôi giải quyết.”
A Lương và Tinh Thần nện bước như chạy trối chết.
Nhưng vẫn không qua nổi sự ngăn cản của Kiều Tiếu Tiếu, Kiều Tiếu Tiếu đuổi ra ngoài và túm lấy quần áo của Tinh Thần, rất là hung dữ, dùng hết sức để kéo, “Trả lời tôi, tại sao không trả lời tôi? Các người hãy thả ba tôi ra, đồ khốn nạn …”
Hàng cúc áo của Tinh Thần bị kéo rách đứt ra rơi xuống lả tả, A Lương vội vàng tiến lên kéo anh ta, ngay cả Kiều Đông Lăng cũng không chịu được nữa nên đi tới ôm Kiều Tiếu Tiếu lại.
Hai người hai bên dùng sức kéo mạnh, nhưng không thể ngăn cản được Kiều Tiếu Tiếu.
Đôi tay cô giống như gà mái, liều mạng cào xé quần áo trên người Tinh Thần.
Móng tay dài và mảnh của Tiếu Tiếu cào rách quần áo trên người anh ta, trên ngực hằn lên vài vết đỏ, nhưng lợi thế về chiều cao khiến cho Kiều Tiếu Tiếu không thể nào làm cho mặt anh bị thương.
Sức mạnh của ba người đàn ông cuối cùng đã kéo Kiều Tiếu Tiếu ra.
Khi Tinh Thần chạy khỏi Bắc Uyển, anh trông vô cùng chật vật xấu hổ.
A Lương nhịn cười, vỗ vỗ vai anh ta: “Người anh em, cậu đã vất vả rồi.”
Tinh Thần bất đắc dĩ kéo chiếc áo sơ mi bị xé rách và sờ lên dấu vết năm ngón tay trên ngực, xúc động nói “Một khi phụ nữ điên lên thì thực sự là không bình thường.”
“Kiều Tiếu Tiếu là một cô gái thẳng tính, theo tôi biết thì cô ấy sẽ rất tốt với anh nếu cô ấy thích anh, còn nếu cô ấy không thích anh, cô ấy sẽ giết chết anh. Lần sau nếu gặp lại cô ấy, chúng ta hãy tránh ra để không gây họa vào thân.”
Tinh Thần vỗ về vết thương trên ngực mình, đã được kinh qua, quả thực là vô cùng đáng sợ.
Vừa nói họ vừa lên xe đi thẳng về quân khu.