Anh ấy không quan tâm đến bất cứ điều gì về Kiều Tiếu Tiếu, hay bất cứ điều gì về người phụ nữ nào. Tất nhiên, ngoại trừ kẻ thù của mình, Lư Tiểu Nhã.
Doãn Đạo hỏi “Từ hồi em về Tịch Quốc có gặp qua Lư Tiểu Nhã không.”
“Lư Tiểu Nhã? Anh nói đến người phụ nữ cứu Kiều Huyền Thạc à?”
“Đúng vậy, chính là cô ấy, hiện tại Ưng tổ chức đã bị tiêu diệt, tất cả các thành viên của tổ chức đều được giải quyết trong một cuộc giao dịch, nhưng chỉ riêng Lư Tiểu Nhã đã trốn thoát.” . đam mỹ hài
Bạch Nhược Hi cười cười, hỏi đầy ẩn ý “Anh, anh đang lo lắng Lư Tiểu Nhã sao?”
Doãn Đạo khịt mũi coi thường, “Người đáng chết nhất trong tổ chức chính là cô ấy, anh đang lo lắng cô ấy chết quá chậm.”
“Chẳng lẽ anh không có nghĩ tới sao? Anh là người của Ưng tổ cũng có thể sống sót, là bởi vì anh là người của anh ba, Lư Tiểu Nhã kia cũng có thể sống sót, liệu cô ấy có khả năng……”
“Chỉ bằng cô ta sao?” Doãn đạo hừ lạnh một tiếng, rất là khinh thường mở miệng, “Mặc kệ thân phận của cô ta là gì, để anh tìm được cô ta, nếu không lột da và giết chết cô ta, anh sẽ không lấy tên gọi là Doãn Đạo nữa.”
Bạch Nhược Hi nhìn thấy ánh mắt oán giận của anh, thái độ nghiến răng nghiến lợi không giống như là đang nói giỡn.
Vì thế, cô không thể không đổ mồ hôi lạnh cho Lư Tiểu Nhã.
Bên trong phòng họp.
Toàn bộ hội trường chật kín các quan chức cấp cao Tịch quốc.
Trên màn hình trung tâm hiển thị màn hình giám sát trực tiếp.
Biển cả bao la vô tận, lấp lánh dưới ánh mặt trời, toàn bộ mặt biển như được rắc một lớp bột kim cương vàng óng, đặc biệt đẹp mắt.
Một chiếc du thuyền đang tăng tốc trên biển cả bao la.
Và những đoạn video này được gửi lại từ chiếc trực thăng đã theo dõi con tàu trên bầu trời.
Ngồi ở trung tâm là Bộ Dực Thành, bên cạnh là một số tướng lĩnh rất nghiêm túc, và các lãnh đạo cấp cao của các bộ phận cũng có mặt tại cuộc họp này.
Sau khi quan sát một lúc lâu, tướng quân khu 2 – Đặng Khẳng nói: “Thưa Tổng thống, nếu chúng ta ngừng bắn và không ngăn chặn nó, anh ta sẽ đi đến vùng biển của Khâu quốc, và chúng ta sẽ rất khó để bắt được anh ta.
“Tàu của chúng ta bây giờ ở đâu?” Bộ Dực Thành hỏi.
Kiều Huyền Thạc nhìn màn hình một cách nghiêm túc, nhàn nhạt trả lời: “Anh ta vẫn đang đuổi theo phía sau, cách nhau quá xa, ước tính phải hơn một giờ nữa mới đuổi kịp.”
“Đuổi theo tới nơi chính là một trận chiến ác liệt.” Đặng Khẳng xúc động nói.
“Có rất nhiều nhà khoa học trên con tàu du lịch kia đã có những đóng góp vô cùng vĩ đại cho quốc gia, dù họ bị ép buộc hay tự nguyện, tôi cũng không muốn mất đi những nhân tài, những kiến thức mà họ sở hữu là thứ mà đất nước chúng ta còn thiếu.” Bộ Dực Thành đã rất không muốn làm điều này. (không muốn bắn lên con tàu) Sau khi xem một lúc, Bộ Dực Thành quay lại và hỏi mọi người: “Các vị xem làm thế nào để có một kế hoạch vẹn toàn?”
Đặng Khẳng liếc nhìn Kiều Huyền Thạc, bóng gió nói: “Trên tàu không chỉ có nhân tài mà còn có người thân, có nên lo tình anh em tan thành mây khói không?”
Mọi người đều biết rằng Đặng Khẳng có ý nói Kiều Huyền Bân.
Sắc mặt của Kiều Huyền Thạc hơi sa sầm, phản ứng nhanh và lập tức nói: “Thiên tử phạm tội, xử như thứ dân, chưa kể Kiều Huyền Bân chẳng là gì cả, anh ta chỉ là một tên gián điệp phản quốc, một nhân vật cực kỳ nguy hiểm. Đừng quan tâm đến cảm giác của tôi.”
Đặng Khẳng cười đắc ý, và nói một cách mỉa mai: “Có đúng không? Theo như tôi biết thì giáo sư đáng lẽ bị bắn, nhưng ông ấy chỉ đang bị anh giam trong bệnh viện tâm thần, tôi không thấy ông ấy bị trừng phạt như những gì ông ấy đáng phải nhận.”
Kiều Huyền Thạc im lặng.
Việc bắn Kiều Nhất Hoắc sẽ chỉ khiến ông ta bí mật tung video ra, anh phải bảo vệ sự an toàn của mẹ mình, anh không còn cách nào khác ngoài việc bảo vệ Kiều Nhất Hoắc khỏi cái chết.
Trong mắt người ngoài, việc này đối với hắn rất đơn giản, nhưng ở quân khu, không thể tránh khỏi bị tố bao che.
Tuy rằng không ai dám phản đối anh, nhưng anh cũng không khống chế được người ta bàn tán dị nghị.
Bộ Dực Thành biết sự thật, anh ta ho nhẹ một tiếng, lập tức chuyển chủ đề: “Chuyện của giáo sư nên do Huyền Thạc xử lý, về phần gián điệp Kiều Huyền Bân, người này đã nằm vùng ở nước ta sáu năm, đã gây ra nhiều chuyện lớn, rất nhiều chuyện cơ mật rò rỉ ra ngoài, nhất định trừng phạt nghiêm khắc.”
Đặng Khẳng ngậm miệng lại.
Kiều Huyền Thạc không muốn nói thêm nữa. Máy bay đã theo dõi con tàu liên tục, và quốc gia rất coi trọng vấn đề này. Họ đã điều động tất cả lực lượng của mình để theo dõi Kiều Huyền Bân và ngăn anh ta mang những vật liệu mà anh ta đã phát minh đến Khâu quốc.
Bộ Dực Thành rất rối rắm.
Mọi người thảo luận hồi lâu, cho đến khi trên màn hình vang lên giọng nói.
“Báo cáo, báo cáo, du thuyền mục tiêu rời khỏi vùng biển Tịch quốc và ngay lập tức tiến vào vùng biển quốc tế cách Khâu quốc 90 hải lý.”