Kiều Nhất Xuyên và An Hiểu đều
nhìn vê phía Bạch Nhược Hy. Lúc
này họ mới phát hiện mặt cô quả
thật rất đỏ nên quan tâm nói: “Thời
tiết mát mẻ thế này sao mà cảm
thấy nóng được?”
“Nếu như không thoải mái thì nói.
Gần đây bệnh cúm nghiêm trọng
hơn nhiều.”
“Không thì gọi bác sĩ tới nhà xem xem?”
Bạch Nhược Hy vội vàng xua tay:
“Không cân không cần. Thật sự
không cân đâu. Con vừa vận động
mạnh trong phòng. Một chút nữa sẽ
khỏe thôi.”
Nghe thấy lý do này, Kiều Huyền
Thạc lộ ra nụ cười như có như
không. Anh nhìn bộ dạng dễ thương
của Bạch Nhược Hy, ánh mắt cũng
trở nên nhu hòa.
Kiêu Huyền Hạo dường như cảm
giác được cái gì đó, trở nên im lặng.
Anh nhìn biểu cảm của Bạch Nhược
Hy rồi lại nhìn sang em trai. Trong
lòng xuất hiện một cảm giác không
hay.
Bữa trưa bắt đầu. Suốt buổi Bạch
Nhược Hy không hề ngẩng đầu mà
vẫn luôn vùi đầu ăn cơm.
Vệt ửng hồng trên mặt cũng từ từ
biến mất.
Buổi chiều, Bạch Nhược Hy gấp rút
trở về đồn huấn luyện. Bởi vì buổi
sáng đã xảy ra một số tranh chấp
với Kiều Huyền Thạc nên cô đã bỏ
học nửa ngày.
Đương nhiên vẫn phải bị phạt. Dù
sao cũng là khóa huấn luyện như
quân đội chính quy.
Lịch trình buổi tối hơi nhiều. Lớp
pháp luật, lớp mô phỏng điều tra,
lớp tâm lý rồi đến lớp huấn luyện thể
lực. Quần quật suốt nửa ngày trời
khiến Bạch Nhược Hy mệt đến mức
muốn nằm lăn ra. Cuối cùng còn
phải chịu phạt.
Trở về từ trại huấn luyện, trời đã tối
rồi.
Bạch Nhược Hy lê bước chân nặng
nê qua con đường ồn ào náo nhiệt.
Ánh đèn năm màu rực rỡ chói mắt.
Người đông như mắc cửi. Cô vừa đi
vừa mở điện thoại.
Sau khi bật điện thoại liên lập tức
nhìn thấy có hai cuộc gọi nhỡ.
Khoảnh khắc nhìn thấy trong hai
cuộc gọi nhỡ có một cái là của Kiều
Huyền Thạc, tim cô hơi run rẩy,
trong phút chốc lỡ mấy nhịp. Sau đó
không chút chân chừ mà bấm gọi lại.
Mấy năm qua, cô chưa từng nhận
được tin nhắn hay là cuộc gọi nào
từ anh.
Có người lén đổi số của Kiều Huyền
Thạc trong điện thoại cô. Gọi không
được cũng là điều hiển nhiên.
Nhưng Kiều Huyền Thạc không gặp
phải loại tình huống này cho nên
mười năm nay quả thật là anh
không muốn liên lạc với cô.
Cho nên cuộc gọi nhỡ lúc này trở
nên quý giá như vậy.
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tim cô cũng đang đập mạnh.
Đầu dây điện thoại bên kia vang lên
giọng nói từ êm tai của Kiều Huyền
Thạc: “Nhược Hy, cô đang ở đâu vậy?”
Bạch Nhược Hy dịu dàng trả lời:
“Em đang ở ngoài.”
Giọng điệu của anh nghiêm khắc
nhưng mang theo chút ân cần: “Sao
lại tắt máy?”
“Bởi vì… vì hết pin rồi.”
“Cô không biết nói dối.” Kiêu Huyền
Thạc lập tức vạch trân.
Bạch Nhược Hy bất lực cười cười,
không biết nên trả lời anh như thế
nào. Cô quả thật không biết nói dối
nhưng lại thường không nói sự thật.
Đối với cô mà nói đó đều là lời nói
dối vô hại. Có lúc không còn cách
nào khác mà phải đành nói dối.
“Phát định vị cho tôi. Tôi đón cô.”
Bạch Nhược Hy ngây ngốc, cảm
thấy được yêu thương quá mà sợ
hãi vô cùng.
Kiều Huyền Thạc không những gọi
điện cho cô mà còn muốn tới đón
cô sao?
Là sợ cô lại đòi ly hôn cho nên
muốn đối tốt với cô sao? Hay là anh
thật sự đã có tình cảm với cô rồi?
Cô thậm chí hoài nghi anh có âm
mưu gì đó.
Thế nhưng không quan tâm mọi
chuyện thế nào, cô đã nghĩ thông
rồi. Cô muốn buông thả bản thân
một lần, đánh cuộc một lần. Nếu
như thua thì cả đời bị phá hủy mà
thôi cũng không có gì đáng phải lưu
luyến.
“Em đang ở gần trường cảnh sát
phía Đồng thành… Bạch Nhược Hy
nói một hơi. Giọng nói đột nhiên
ngừng lại, bước chân cũng Im bặt.
Thân thể cứng ngắc. Ánh mắt trầm
xuống nhìn thẳng về phía trước.
Dưới ánh đèn đường chiếu rọi, có
một bóng dáng thân thuộc không gì
sánh được đang đứng chắn đường
của cô.
Đó chính là người bạn duy nhất biết
cô nộp đơn vào làm phụ tá cảnh
sát, Doãn Nhụy.
Doãn Nhụy mặc một cái váy liên
thân màu tím thanh lịch mà tao nhã,
phối hợp với cái áo khoác lông màu
trăng lại càng trở nên vô cùng cao
quý. Cô ta mỉm cười, giọng nói ấm
áp cất tiếng chào hỏi: “Chào buổi
tối, Nhược Hy.”
Bạch Nhược Hy không trả lời Doãn
Nhụy. Chậm nửa ngày mới giật
mình nói vào điện thoại: “Không cần
lại đón em nữa. Em còn có chút
chuyện.”
Nói xong, cô liền căng thẳng ngắt
điện thoại.
“Ai muốn tới đón cậu vậy?” Doãn
Nhụy mỉm cười ngọt ngào hỏi.
Bạch Nhược Hy bỏ điện thoại vào
túi: “Là anh hai.ˆ
“Anh hai cậu trở về rồi?”
“Xem ra Kiều Huyền Hạo vẫn không
thay đổi, vẫn yêu thương cậu như
trước. Anh ấy thật sự rất thích cậu”
Bạch Nhược Hy im lặng.
Suốt ngày hôm nay cô đều phải
sống trong những lời nói dối cho
nên lòng mệt mỏi không gì sánh
được.
Doãn Nhụy cũng ngừng hồi lâu mới
Nhụy mỉm cười ngọt ngào hỏi.
Bạch Nhược Hy bỏ điện thoại vào
túi: “Là anh hai.ˆ
“Anh hai cậu trở về rồi?”
“Ừ”
“Xem ra Kiều Huyền Hạo vẫn không
thay đổi, vẫn yêu thương cậu như
trước. Anh ấy thật sự rất thích cậu
đó.”
Bạch Nhược Hy Im lặng.
Suốt ngày hôm nay cô đều phải
sống trong những lời nói dối cho
nên lòng mệt mỏi không gì sánh
được.
Doãn Nhụy cũng ngừng hồi lâu mới
Hai người chọn một chỗ riêng tư
trong góc. Ánh đèn vàng mờ ảo vô
cùng ấm áp. Trong ánh sáng lờ mờ
lộ ra chút hương vị ấm cúng.
Nói chuyện ở quán cà phê này thoải
mái hơn nhiều.
Hai người gọi hai ly cà phê sữa
thơm phức, im lặng mà thưởng thức.
Không khí trở nên ngột ngạt. Ai
cũng không muốn mở miệng nói chuyện.
Qua hồi lâu, Doãn Nhụy mới phá vỡ
bầu không khí yên tĩnh này. Cô ta
mỉm cười mang theo chút chua sót
hỏi: “Cậu với Huyên Thạc gần đây
thế nào rồi?”
Bạch Nhược Hy cầm ly cà phê lên,
nhẹ nhàng hớp một ngụm. Cô khiến
tâm tình bình tĩnh lại một chút rồi
mới từ từ mở miệng: “Xin lỗi, Doãn
Nhụy. Mình đã cố gắng cũng đã thử
rất nhiều cách. Huyền Thạc không
muốn ly hôn. Thái độ rất cứng rắn.”
Doãn Nhụy cứng đờ rồi rất nhanh
phản ứng lại, dường như nhìn không
rõ ý cười nhạt trên môi: “Có lẽ anh
ấy có kế hoạch gì đó mà chúng ta
không biết thôi. Cậu cố gắng thử lại
lân nữa xem.”
“Không thử nữa.” Bạch Nhược Hy
lấy hết dũng khí thẳng thừng từ
chối: “Lời nói độc địa như thế anh
ấy đều nói ra khỏi miệng rồi. Mình
có làm gì đi nữa cũng đều không có
ý nghĩa gì.’
Doãn Nhụy căng thẳng đến nỗi
nhoài người lên bàn: “Nói cái gì?”
Bạch Nhược Hy im lặng vài giây.
Ánh mắt lúng túng mà nhìn về phía
cô ta: “Nếu như muốn ly hôn thì cô
chết hoặc là tôi chết.”
Nghe thấy lời nói độc địa này, Doãn
Nhụy liên trở nên ngây ngốc.
Bạch Nhược Hy áy náy nhìn về phía
Doãn Nhụy. Cô đưa tay ra nắm lấy
tay người bạn thân của mình mà thì
thâm nói: “Xin lỗi Doãn Nhụy. Đây là
sự thật mà mình không cách nào
thay đổi được.”
“Vậy thì mình phải làm sao đây?”
Doãn Nhụy rút tay lại để xuống bàn.
Cô ta nắm tay lại, móng tay cắm
sâu vào lòng bàn tay. Ánh mắt trở
nên lạnh lẽo.
Bạch Nhược Hy im lặng.
“Cậu đã đồng ý chuyện của mình
rồi. Bây giờ lại nói không còn cách
nào khác?”
“Bạch Nhược Hy, sao cậu lại có thể
ích kỷ như vậy. Người đàn ông đó là
chồng tương lai của tôi. Là anh của
cậu, là người của bạn thân cậu. Cậu
nói cướp liền cướp. Lương tâm của
cậu không cắn rứt chút nào sao?
Cậu không thấy hổ thẹn với tôi
sao?” Doãn Nhụy càng nói càng
kích động. Giọng nói cũng lớn hơn
lại mang theo chút nghẹn ngào.
Trừ việc cảm thấy day dứt và xấu
hổ, Bạch Nhược Hy chỉ có thể nói
một câu: “Xin lỗi, Doãn Nhụy.”
“Tôi không cần cậu nói xin lỗi. Tôi
chỉ hy vọng cậu trả Huyền Thạc lại
cho tôi.” Nước mắt Doãn Nhụy rơi
xuống, tức giận đến nỗi hai vai đều
run nhè nhẹ.
Bạch Nhược Hy hít sâu một hơi,
không mềm lòng nữa mà lạnh nhạt
nói: “Nếu như anh ấy yêu cậu thì
nhất định sẽ cưới cậu. Thế nhưng
anh ấy lại cứ níu lấy mình không
buông. Cậu cảm thấy mình và anh
ấy ly hôn rồi, anh ấy thật sự sẽ cưới
cậu sao?”
Sắc mặt Doãn Nhụy thay đổi: “Cậu
có ý gì?