Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 483: Chương 483




Kiều Huyền Thạc hít một hơi thật sâu, không biết nên giải thích với Trần Tĩnh như thế nào, hướng mắt xuống nhìn sàn nhà, im lặng một lúc, không nói được lời nào.

Trần Tĩnh nhìn vẻ mặt của con trai dường như đã hiểu ra mọi chuyện.

Sau khi trải qua bao nhiêu chuyện, Trần Tĩnh không bao giờ nghĩ đơn giản về Kiều.

Gia đình họ chính là ngọa hổ tàng long.

Kiều Huyền Thạc tâm trạng trầm xuống, Trần Tĩnh nước mắt đã trào ra, bà nhanh chóng đưa tay lau nước mắt, giả vờ mạnh mẽ: “Con vừa trở về đã rất mệt rồi. Con mau nghỉ ngơi một lát đi. Mẹ ổn…”

“ Mẹ …” Kiều Huyền Thạc lo lắng nhìn mẹ.

Nụ cười của bà ấy càng trở nên cứng ngắc: “Không sao đâu. Đi ra ngoài đi, mẹ muốn nghỉ ngơi một chút. Không sao đâu. Đừng lo lắng a.”

Kiều Huyền Thạc bị Trần Tĩnh đuổi ra khỏi phòng, vừa đẩy người vừa kéo cửa.

Sau khi đuổi con trai ra khỏi phòng, Trần Tĩnh đóng cửa lại.

Có tiếng khóc yếu ớt vọng ra từ trong phòng.

Giờ phút này, trái tim Kiều Huyền Thạc như bị dao cứa, mẹ anh là một người vô cùng nhạy cảm và dễ bị kích động, anh hy vọng rằng bà sẽ sớm thoát khỏi nỗi buồn này.

Sau khi đứng ở cửa một lúc lâu, Kiều Huyền Thạc đi về phía phòng làm việc.

Khi màn đêm buông xuống, thành phố cũng lên đèn Trần Tĩnh mời Doãn Đạo ở lại ăn bữa cơm tối.

Trên bàn có bốn món ăn và một món canh, tất cả Bạch Nhược Hi đều thích ăn.

Doãn Đạo ngồi đối diện Bạch Nhược Hi, trong bữa ăn vẫn thường xuyên gỡ xương ra cho cô, lẩm bẩm như một bà mẹ già: Em gái ăn nhiều thịt hơn đi, em cần tăng cân khi mang thai.”

Bạch Nhược Hi nhìn bát đầy gà và cá, cô cười bất lực nói: “Anh cứ ăn đi, đừng lo cho em, em tự gỡ xương được mà.”

Trần Tĩnh cũng cười nói: “Được rồi, mau ăn đi.”

Doãn Đạo vừa gắp xương cá vừa nói: “Cháu không khách sáo thì dì Trần cũng đừng khách sáo với cháu, cháu coi nơi đây như là nhà của chính mình, sau này sẽ thường xuyên đến a.”

Kiều Huyền Thạc đang ăn, vô cùng sửng sốt khi nghe điều này, cảm thấy cổ họng bị nghẹn đột ngột.

Cảm giác thèm ăn biến mất ngay lập tức, anh đặt bát đũa xuống. Không vội vàng, cầm bát và thìa súp của Nhược Hi lên cũng lẩm bẩm nói: “Vợ à, em ăn chút súp đi.”

Nghe được hai chữ “vờ à”, Bạch Nhược Hi ngay lập tức nhận ra rằng chồng mình đang ghen tuông.

Cô vừa ngượng vừa xấu hổ nói: “Em sẽ tự ăn.”

Kiều Huyền Thạc đưa thìa lên môi dỗ dành: “Em ngoan, anh đút cho.”

Bạch Nhược Hi nhìn vẻ mặt ghen tị của Kiều Huyền Thạc, đang ngồi đối diện là Doãn Đạo. Sự cạnh tranh giữa hai người đàn ông tiếp tục diễn ra.

Bạch Nhược Hi ngoan ngoãn uống súp của Kiều Huyền Thạc.

Doãn Đạo nhếch khóe miệng khinh thường, liếc nhìn Kiều Huyền Thạc với một nụ cười thách thức, lịch sự nói với Trần Tĩnh: “Dì à, em gái con đang trong thời gian mang thai. Mong dì có thể ngủ cùng Nhược Hi cho đến khi đứa trẻ được sinh ra một cách an toàn, xét cho cùng, dì Trần đây là một người từng trải đã có kinh nghiệm.

Trần Tĩnh đồng ý luôn mà không cần suy nghĩ: “Được, tất nhiên là được.”

Cả Trần Tĩnh và Bạch Nhược Hi dường như đều xem là vấn đề nhỏ, riêng Kiều Huyền Thạc cảm thấy mọi thứ xung quanh như sắp sụp đổ.

Doãn Đạo nhìn thấy sắc mặt của Kiều Huyền Thạc lúc này đã tối sầm, anh tiếp tục vui vẻ gỡ xương cho Nhược Hi, mỉm cười, tâm trạng tốt hơn hẳn: “Em gái, ăn nữa đi.”

Doãn Đạo đưa Bạch Nhược Hi ra phòng khách xem TV.

Người giúp việc rửa sạch hoa quả, hai người ngồi thân mật vừa ăn vừa xem TV, cười nói vui vẻ trông rất hạnh phúc.

Ngược lại, Kiều Huyền Thạc ngồi trên ghế sô pha một mình, khuôn mặt đờ đẫn và ánh mắt liếc sắc bén.

Có một sự tương phản sắc thái rõ nét giữa hai bên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.