Không có ánh đèn, Lam Tuyết không nhìn ra được bây giờ anh đau đớn như thế nào, cũng không thấy được sương mù trong đôi mắt đỏ hoe của anh.
Một ngày này, trái tim anh như bị dao đâm và bị hành hạ cả ngày.
Lam Tuyết khẽ cắn môi dưới, cảm thấy rất không muốn.
Tại sao người đàn ông này có thể có vị hôn thê, mà cô lại không được đi tìm đàn ông?
“Anh buông tôi ra, tôi muốn về phòng ngủ, không rảnh đứng đây cho anh lôi kéo.” Lam Tuyết đẩy mạnh cổ tay anh.
Càng giãy dụa, Hách Nguyệt càng kích động mãnh liệt.
Người đàn ông đột nhiên lay mạnh cô.
Cả lưng đập vào tường một trận đau nhức, còn chưa kịp phản ứng thì lòng bàn tay to lớn của Hách Nguyệt đã véo cằm cô rồi đột ngột phong tỏa môi cô.
Ngay lúc đó, Lam Tuyết hoàn toàn ngỡ ngàng.
Mùi rượu nhàn nhạt từ miệng của người đàn ông sộc thẳng vào, hung hăng mà thô bạo, cuồng dã hôn môi cô, dùng sức mút mạnh như muốn nuốt chửng cô.
Mặc cho Lam Tuyết đầu óc trống rỗng và các giác quan nhạy bén đã bị chinh phục nhưng cô vẫn không quên vùng vẫy, tức giận đập vào ngực anh.
Lam Tuyết cảm thấy môi mình bị hôn đau đớn, người đàn ông thô bạo như muốn bóp nát cơ thể cô.
Cô càng vùng vẫy, người đàn ông càng hung hãn.
Cô bị hôn đến sắp ngạt thở, đầu óc trống rỗng, không chút suy nghĩ cắn một cái, trong khoang miệng tràn ngập mùi máu tanh.
Hách Nguyệt bị đau liền rời khỏi môi cô.
Vào lúc Hách Nguyệt lui lại, Lam Tuyết thoát khỏi tay anh, nâng tay tát mạnh một cái.
Một âm thanh giòn giã phá tan sự im lặng của màn đêm.
Cũng phá vỡ không khí ái muội giữa hai người.
Mặt Hách Nguyệt bị đánh nghiêng sang một bên, anh hơi sửng sốt, khinh thường hừ lạnh, đầu lưỡi đẩy đẩy lên má, hơi thở hổn hển, tức giận lập tức tăng vọt tới đỉnh điểm.
Lam Tuyết căng thẳng đến hít thở không thông, lòng bàn tay vừa đánh Hách Nguyệt hơi đau nhức, lúc này ngay cả trái tim cũng run lên, nhân lúc người đàn ông sững sờ, cô mạnh mẽ đẩy lồng ngực của người đàn ông ra, xoay người chạy lên lầu hai.
Cô vừa chạy vừa lấy tay lau miệng, cố gắng xóa sạch hơi thở của người đàn ông còn quanh quẩn trên cánh môi.
Cô thầm nguyền rủa Hách Nguyệt là kẻ mất trí, chỉ cho phép quan phóng hỏa, dân không được thắp đèn, đây là logic của kẻ ích kỉ.
Anh ta thậm chí còn cưỡng hôn cô lúc say rượu, một người đàn ông đáng ghét.
Lam Tuyết nhanh chóng mở cửa vào phòng, bật đèn, dùng tay khóa trái cửa lại.
Đột nhiên, một lực mạnh từ bên ngoài đẩy vào.
Lam Tuyết bị đẩy ra sau hai bước.
Cô nhìn người đàn ông ở cửa rất cảnh giác.
Hách Nguyệt cụp mắt nhìn sàn nhà, ngón tay không cẩn thận chạm vào vết cắn trên môi, từng bước từng bước đi vào, khắp người đều là một cỗ khí tức lạnh lùng nguy hiểm khiến người ta không khỏi rùng mình.
Trái tim Lam Tuyết rung lên kịch liệt, lo lắng chậm rãi lùi về phía sau, nhìn kỹ hắn, hơi thở hổn hển: “Anh muốn làm cái quái gì?”
“Rầm.” Hách Nguyệt đóng sầm cửa lại, phát ra tiếng động chói tai.
Bờ vai sợ hãi của Lam Tuyết run lên, cả người cô cứng đờ, cô rất sợ hãi, không biết người đàn ông này khi say rượu sẽ như thế nào, cô giả vờ bình tĩnh: “mời anh đi ra ngoài, đi ra ngoài …”
Miệng Hách Nguyệt nhẹ nhàng cong lên, gợi lên một tia tà mị lạnh lẽo, từng bước ép Lam Tuyết phải lui vào trong phòng.
Lam Tuyết không nhìn thấu được ánh mắt anh, không đoán được tâm lý của anh, lo lắng siết chặt tay.