Chỉ sau một loạt hành động giơ tay lên lại hạ xuống, giơ tay lên nhưng không dám gõ cửa, cánh cửa đột nhiên bị mở ra.
Ngay lúc đó, thân thể Hách Nguyệt đột nhiên cứng đờ, bàn tay nhanh chóng đút vào túi quần, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt xa lánh bắt gặp ánh mắt u sầu của Lam Tuyết.
Lam Tuyết mặc một chiếc váy màu vàng nhạt với tay áo dài và quấn một chiếc khăn lụa quanh cổ, cô ấy trang điểm nhẹ và chuẩn bị ra ngoài.
Nhìn thấy người đàn ông ở cửa, cô rùng mình sợ hãi, bất động mất mấy giây, sợ hãi không thể giải thích được, sự sỉ nhục ngày hôm qua vẫn còn hiện rõ, và khuôn mặt cô nóng bừng không thể giải thích được.
Hai mắt đối diện nhau, giữa sóng mắt có một tia khó xử và lạnh lùng lan tràn, cho dù nhìn nhau chằm chằm, khoảng cách giữa hai người giống như một tầng băng dày.
Không khí áp lực khiến Lam Tuyết sắp nghẹt thở, cô lên tiếng phá vỡ sự im lặng, lạnh lùng hỏi: “Nếu anh không có chuyện gì, xin hãy tránh ra, đừng cản đường.”
“Tối hôm qua …” Hách Nguyệt còn chưa kịp nói xong, Lam Tuyết liền ngắt lời anh.
“Đừng nhắc tới những chuyện đã xảy ra tối qua.” Cô buông một câu nói vô cùng lạnh lùng, rồi đi ngang qua anh, bả vai cô đập vào vai anh, Hách Nguyệt bị khí thế tức giận của Lam Tuyết đẩy lùi về phía sau một bước.
Lam Tuyết nắm chặt tay, cắn chặt môi dưới tiếp tục đi về phía trước, tim giống như bị dao cắt, cảm thấy đau đớn và ghê tởm.
Tâm trí cô tràn đầy những kí ức nhục nhã và uất hận mà tôi cô phải chịu đựng đêm qua.
Hách Nguyệt hít sâu một hơi, ba chữ “Thật xin lỗi” đã ra đến cổ họng, nhưng lại không có cơ hội nói ra.
Anh lặng lẽ quay đầu nhìn bóng lưng Lam Tuyết rời đi.
Anh chưa bao giờ cảm thấy hối hận nhiều như vậy, đêm qua anh đã uống say và trở nên điên cuồng, đúng là anh đã điên rồi nên mới có thể làm ra loại chuyện như vậy.
Suy tư một lát, Hách Nguyệt cất bước đuổi theo Lam Tuyết, nắm lấy cánh tay cô, giữ chặt lấy cô ở trước cầu thang, kéo cô quay đầu lại.
Bị kéo quay trở lại một cách bất ngờ, Lam Tuyết lạnh lùng liếc mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng có động vào tôi.”
“Chúng ta hãy nói chuyện.” Giọng điệu khàn khàn của Hách Nguyệt vô cùng trầm thấp, giống như một bệnh nhân yếu ớt không có sức lực cất tiếng.
Lam Tuyết khịt mũi chế nhạo, tức giận hất cánh tay anh, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi sự đụng chạm của anh, vẻ mặt chán ghét nói: “Tôi không có gì để nói với anh, làm ơn anh buông tay ra.”
“Tối hôm qua là do tôi say nên …”
Lam Tuyết khinh bỉ, mỉa mai nói: “Tôi không nghĩ là anh say, tối thấy anh rất tỉnh táo.”
Hách Nguyệt mệt mỏi thở dài, cho dù không phải nguyên nhân do say rượu, nhưng anh đã bị lửa giận và ghen tuông che mờ hai mắt, không thể kiềm chế được bản thân nên đã gây ra chuyện đêm qua.
“Có thể tha thứ cho tôi được không? Hách Nguyệt giữ chặt cánh tay cô, vì sợ buông ra cô sẽ lập tức rời đi, ánh mắt cực nóng mang theo chút cầu khẩn.
Nhìn thấy trong mắt Lam Tuyết, anh chỉ là một tên đàn ông đê tiện đáng khinh.
Mặc dù anh đã chịu hạ mình, đè xuống khí thế lạnh lùng cao cao tại thượng của bản thân, nhưng vẫn không cách nào có thể xóa bỏ những thương tổn mà đêm qua anh đã gây ra.
Khi Lam Tuyết nghĩ đến người đàn ông vô liêm sỉ này đêm qua đã làm nhục, thô bạo cưỡng hiếp cô, còn nói với cô những lời châm chọc, mỉa mai vô cùng khó nghe, cô chỉ hận không thể tống tống anh ta vào tù ngay lập tức.
Cho dù đối với anh ta đã từng có tình cảm tốt đẹp đến đâu, bao nhiêu tình cảm lúc trước, bây giờ hầu như cũng đã biến mất không còn lại chút nào.
Lam Tuyết hừ lạnh một tiếng, khóe mắt rơm rớm nước mắt, trong lòng đau đớn, đau đến mức khiến giọng nói cũng không còn được rõ ràng, cô tàn nhẫn nói: “Tha thứ cho anh? Hách Nguyệt anh mà cần tôi phải tha thứ sao? Anh không thấy điều đó nực cười sao?”
“Em muốn tôi làm gì thì mới tha thứ cho tôi?” Hách Nguyệt sắc mặt nghiêm túc hỏi.
“Không cần.” Lam Tuyết giả vờ dửng dưng, “Tôi lúc trước là vì thương hai con gái và thương cho quá khứ mà anh đã trải qua, tôi cho rằng anh thương 2 đứa nhỏ nên đã lựa chọn ở lại bên anh để cùng nhìn hai đứa lớn lên, nhưng giờ tôi cảm thấy anh không hề đáng để tôi đồng cảm. Một người đàn ông bỉ ổi và xấu xa như anh, không đáng để có một mái ấm gia đình cùng những đứa trẻ …”
Ngón tay Hách Nguyệt khẽ run lên, hốc mắt ngày càng phiếm đỏ, nước mắt như một màn sương mờ mịt dần che phủ tầm mắt anh, anh bất động nhìn về phía Lam Tuyết.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, nhìn vào ánh mắt chán ghét và phẫn nộ của cô, đối diện với đôi ánh mắt lạnh như băng ấy, trái tim anh dần dần chùng xuống. Giống như rơi xuống vực sâu không đáy, cứ như vậy kinh hoàng rời xuống.
Lam Tuyết cũng đã từng lạnh nhạt với anh, nhưng chưa bao giờ giống như lúc này, chưa bao giờ chán ghét và hận anh nhiều như bây giờ.
Là anh đã làm sai.