Lam Tuyết cố gắng trấn định lại tinh thần nhìn quanh phòng bệnh một lượt sau đó lên tiếng: “Lập tức mở camera theo dõi ngày hôm qua cho tôi”
Trước đó, cô sợ rằng trong lúc cô không ở đây hộ lý sẽ ngược đãi mẹ cô cho nên cô đã trang bị cho phòng bệnh hệ thống camera tiên tiến nhất.
Bác sĩ nghe lời Lam Tuyết đi đến phòng Bảo vệ lấy đoạn ghi hình camera giám sát mang tới.
Trong video hiện lên hình ảnh của một quý phu nhân trung niên ăn mặc đoan trang, tay xách túi hàng hiệu tiến vào trong phòng bệnh. Vừa nhìn thấy quý bà này Lam Tuyết liền nhận ra bà ta chính là mẹ của Hách Nguyệt, Đỗ Tân Lan.
Video ghi lại rõ ràng cuộc nói chuyện giữa hai người ngày hôm qua.
Đỗ Tân lan đi tới bên cạnh giường bệnh của mẹ Lam Tuyết rất khách khí giới thiệu với hộ lý. “Tôi là bà nội của Hoan Hoan Lạc Lạc, tôi muốn nói chuyện riêng với bà ngoại của bọn nhỏ, phiền cô có thể ra ngoài một lát không?.”
Hộ Lý liếc nhìn lão phu nhân trên giường bệnh, sau khi nhận được cái gật đầu đồng ý của bà thì hộ lý mới quay người rời đi.”
“Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, nhưng tôi đã sớm nghe nói tới bà”
Đỗ Tân Lan kéo chiếc ghế bên cạnh giường bệnh ngồi xuống không chút khách khí sau đó ưu nhã đoan trang đặt chiếc túi xách lên mặt bàn Mẹ Lam Tuyết hơi nhíu lông mày rồi nhàn nhạt hỏi: “Bà là bà nội của Hoan Hoan và Lạc Lạc?”
Đỗ Tân Lan không trả lời thẳng vào vấn đề và nói: “Tôi đã điều tra qua và được biết con gái của bà không có nói cho bà biết ai là ba của 2 đứa nhỏ và cũng không có nói rõ tại sao cô ta lại sinh ra 2 đứa trẻ đó”
“Tôi biết con gái của tôi đã trải qua nhiều đau khổ từ trước đến nay, nó chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, chỉ cần người một nhà vui vẻ sống bên nhau tôi cũng không để bụng nó đã làm những chuyện gì.”
Đỗ Tân Lan cười châm chọc nói: “Quả là một người mẹ tốt nhưng theo ý của tôi thì bà và con gái của bà đều ích kỷ như nhau.”
“Bà nói vậy là có ý gì?” Mẹ Lam Tuyết nổi giận, tuy rằng nửa người dưới của bà bị liệt nhưng đôi tay vẫn còn hoạt động được bèn gắt gao nắm chặt.
“Ý trong lời nói, gia đình như thế nào thì sẽ nuôi dưỡng ra con cái như thế đó, hôm nay nhìn thấy bà như vậy tôi cũng đã không còn thắc mắc tại sao Lam Tuyết kia lại ích kỉ như vậy và chắc chắn tôi sẽ không để cho 2 cháu gái tôi đi theo một người phụ nữ không biết xấu hổ như vậy.”
Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, nhắm mắt lại, không muốn nghe bà ta nói lời vô nghĩa.
Nhưng Đỗ tân lan vẫn tiếp tục nói: “Mục đích của hôm nay tới đây là hy vọng bà có thể khuyên bảo con gái bà từ bỏ quyền nuôi dưỡng 2 đứa nhỏ và đem giao lại cho Hách Gia chúng tôi. Tôi sẽ nuôi dưỡng bọn chúng trở nên ưu tú và cho bọn chúng một tươi lai tốt đẹp còn nếu cứ tiếp tục đi theo Lam Tuyết cô ta sẽ hủy hoại cả đời của bọn chúng.”
“Mời bà về cho, chúng ta không cùng quan điểm tôi không muốn nghe bà ở đây nói lời vô nghĩa.” Mẹ Lam Tuyết lạnh lùng, hạ lệnh tiễn khách.
Đỗ tân lan không cho là đúng, khí thế nghiêm nghị tiếp tục nói: “Bà quả thật là một người mẹ không ra gì, bà xem bà đã nuôi dưỡng ra đứa con gái sa đọa như thế nào. Khi còn đi học dã câu dẫn đàn ông để được người ta bao nuôi, lấy tiền đó để nuôi bà, bà hưởng dụng số tiền đó mà vẫn cảm thấy yên tâm thoải mái sao? Cô ta vì muốn được gả vào hào môn mà không từ thủ đoạn gài bẫy con trai tôi tự ý sinh ra hai đứa con gái hiện tại còn mơ tưởng mẹ nhờ cậy con mà ăn vạ bên cạnh con trai tôi đuổi không chịu rời đi”
Mẹ Lam Tuyết nghe vậy tức giận ngút trời, tôi tay xiết chặt nhẹ run lên hét lớn: “Con gái tôi không phải là loại người như vậy, bà đừng có mà ở đó ăn nói hàm hồ bôi nhọ con gái tôi”
“Đừng nghĩ con gái bà thanh cao như vậy, cũng chẳng phải là ngọc nữ thanh thuần bất quá chỉ là cái thứ hạ nhân đê tiện dơ bẩn không từ thủ đoạn, vì tiền không việc gì không làm được, bán đứng linh hồn và thân thể của chính mình. Tôi tuyệt đối sẽ không để cho cháu gái tôi đi theo cái loại mẹ như vậy. tôi cũng khuyên bà nên nhìn rõ bộ mặt thật của con gái bà.”
Mẹ Lam Tuyết nghe vậy tức giận đến khóc nghẹn “ không phải, con gái tôi không phải là người như vậy.”
Đỗ Tân lan đứng lên, cầm lấy túi xách quét mắt nhìn phòng bệnh một lượt sau đó khinh miệt nói: “Bà nhìn xem phòng bệnh hiện tại của bà đang nằm chính là phòng bệnh tốt nhất trong bệnh viện này. Bà nghĩ xem con gái của bà lấy tiền từ đâu? Cô ta vì để chăm sóc bà, để nuôi dưỡng 2 đứa con nhỏ mà phải bán đi thân thể mình, không tiếc dùng thủ đoạn đê tiện mà bám chặt lấy con trai tôi. Bà nằm ở đây giống như ếch ngồi đáy giếng đương nhiên không biết những việc con gái bà đang làm ngoài kia. Tôi hy vọng bà sẽ vì tương lai của hai đứa cháu ngoại mà ngồi lại bàn bạc thật kỹ với con gái của mình.”
Buông những lời tàn nhẫn đó xong Đỗ Tân Lan liền tiêu sái quay người rời đi.