Trước khi gặp Bạch Nhược Hi, cô đã dùng nhan sắc để lừa gạt và trộm cắp, cô cũng đã làm rất nhiều việc xấu để kiếm sống, nhưng đó đều là tội nhỏ, nhưng tống tiền kia là chuyện gì?
Đỗ Xuân Lan nở nụ cười rạng rỡ chào hai đứa trẻ: “Bảo bối, lại đây với bà nội.”
Lam Tuyết lo lắng ra lệnh: “ Hoan Hoan, Lạc Lạc, về bên cạnh ba ba đi.”
Hách Nguyệt vội vàng chạy tới ngay lập tức, bọn trẻ nhào vào lòng anh, ôm lấy đùi anh khóc nức nở.
“Đừng sợ, mẹ không sao cả.”
Hách Nguyệt an ủi bọn trẻ, lập tức đẩy bọn trẻ sang một bên, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sao các người lại đến nhà tôi để bắt người?”
Khi cảnh sát nhìn thấy Hách Nguyệt, họ lo lắng cúi đầu và nói một cách kính cẩn: “Xin chào Thẩm phán Hách, chúng tôi được lệnh của cấp trên bắt người. Cô Lam Tuyết đã nhiều lần lợi dụng sắc đẹp để lừa gạt và chiếm đoạt tiền của người khác, cha mẹ của anh cũng đã báo án nói rằng cô Lam Tuyết đã tống tiền bọn họ … số tiền lên tới hàng trăm vạn…”
Hách Nguyệt trừng mắt nhìn cha mẹ anh, lệnh bắt đã có trong tay, anh không thể làm căng với cảnh sát.
Hách Danh Chấn oai vệ nói: “Nói nhiều với nó làm gì? Nó là thẩm phán, không phải cảnh sát cũng không phải cấp trên của các anh. Nó không thể vượt quá quyền hạn của mình quản được công việc của các anh. Hãy đưa người phụ nữ này đi.”
Hách Nguyệt nắm chặt tay, huyết mạch lộ ra, anh liếc mắt nhìn cha anh Hách Danh Chấn với ánh mắt lạnh lùng vô cùng nguy hiểm.
Lam Tuyết cảm thấy có điều gì đó không ổn, đầu tiên là ép chết mẹ cô, hiện tại muốn chơi chết cô, rồi độc chiếm bọn trẻ.
Cô không sợ chết, nhưng cô sợ hai đứa trẻ sẽ rơi vào tay cha mẹ của Hách Nguyệt, bởi vì cô biết Hách Nguyệt lớn lên như thế nào, cô nhìn Hách Nguyệt với vẻ sợ hãi và cầu xin: “Hãy bảo vệ con gái, đừng để cha mẹ anh mang chúng đi, cầu xin anh…”
Hách Nguyệt căng thẳng nhìn Lam Tuyết, vừa định nói, trước khi giọng nói của anh vang lên, Hách Danh Chấn đột nhiên cắt ngang: “Cháu gái tôi không cần một người mẹ phạm tội, một người cha trầm cảm, nó tự lo cho mình còn không xong sao có thể bảo vệ hai đứa cháu gái của tôi được?”
Hách Nguyệt chấn động đột ngột, cả người choáng váng. Tưởng rằng đã che giấu rất tốt, thế mà ba anh vẫn điều tra ra bệnh tình của anh.
Lam Tuyết sợ hãi mà kinh ngạc nhìn Hách Nguyệt, trợn to hai mắt không thể tin được, lúc này trong lòng rối bời.
“Anh… Anh bị trầm cảm thật sao?” Lam Tuyết hai mắt ươn ướt, cô đột nhiên sợ anh vì căn bệnh này mà tự sát, lại càng sợ cha mẹ Hách Nguyệt sẽ dùng căn bệnh này làm lý do để cướp các con của cô đi.
Đây là một âm mưu, nhất định là một âm mưu.
Điều quan trọng là Lam Tuyết đã nhìn thấy thủ đoạn đê hèn của Đỗ Xuân Lan và Hách Danh Chấn, khiến bà ngoại của bọn trẻ phải chết, mẹ bọn trẻ bị tống vào tù và quyền nuôi con được trao lại cho Hách Nguyệt, lại lấy lí do Hách Nguyệt trầm cảm không thể một mình chăm sóc hai đứa con, như vậy họ có thể giành quyền nuôi hai đứa trẻ.
Hách Nguyệt hít sâu một hơi, không trả lời câu hỏi của Lam Tuyết.
Đỗ Xuân Lan bước tới và giận dữ hỏi: “Con trai, sao con không nói với mẹ về bệnh tình của con? Nếu cha con không cử người điều tra con, chúng ta cũng không biết rằng con bị bệnh trầm cảm nghiêm trọng như vậy. Từ khi con mười tuổi, mẹ chỉ cho rằng con bị nỗi ám ảnh về căn phòng bí mật nên mới khác thường. Mấy năm nay không phải vẫn tốt sao? Làm sao có chuyện đột nhiên trầm cảm, lại còn hơn mười năm rồi …”
Điểm yếu lớn nhất trong chốc lát bị vạch trần, Hách Nguyệt không muốn đối mặt, nhìn Lam Tuyết đẫm lệ, bất động, im lặng.
Anh coi những lời trươc mặt như không khí.
Lam Tuyết càng lúc càng buồn, giọng nói nghẹn ngào: “Hơn mười năm? Anh bị trầm cảm hơn mười năm rồi sao?”
“Không có, tôi không bị bệnh, đừng lo lắng, tôi sẽ cứu em ra, tôi sẽ không để người ta chia cắt ba mẹ con em.” Hách Nguyệt bình tĩnh nói.
Hách Danh Chấn nói với vẻ uy nghiêm và giận dữ: “Vẫn còn cứng miệng, tao đã nhận được báo cáo mới nhất của mày từ bác sĩ tâm lý, và gần đây mày đang phải dùng thuốc chống trầm cảm. Hiện tại bệnh trầm cảm tái phát. Theo luật, bệnh của mày không thích hợp để chăm sóc bọn trẻ.”
Hách Nguyệt hít sâu một hơi, từ từ nhắm hai mắt lại, kìm nén tức giận, trên mu bàn tay lộ ra huyết mạch.
Cảnh sát đẩy vai Lam Tuyết: “Đi thôi.”