Nata vội vàng giải thích: “Đừng hiểu lầm tôi, tôi không có ý gì khác. Người đàn ông đó thật sự rất tuấn tú và đẹp trai. Anh ấy thường xuyên ra vào nhà của cô. Tôi không thể cầm lòng mà muốn nhìn thấy anh ấy, cô mau nói tôi biết anh ấy là ai? “
Lam Tuyết hiểu ý cô.
Nata vẫn rất tốt bụng và bộc trực, nhưng ý đồ của cô đã quá rõ ràng, Lam Tuyết không khỏi lo lắng, giả bộ bình tĩnh nói: “À, anh ấy là chồng tôi, bố của hai đứa con, chồng tôi tên là Hách Nguyệt.”
Sắc mặt Nata tối sầm lại, thở dài: “Haizz…hóa ra là có một người đàn ông đã có gia đình, thật không dám tưởng nổi.”
Nói xong, Nata đen mặt và chán nản bước vào nhà Bà Ruth cũng cảm thấy xấu hổ, cười cười. Lam Tuyết nói vài câu khách sáo với bà, sau đó chào tạm biệt, đi tới những người hàng xóm bên cạnh.
Anh tinh thần sảng khoái, khuôn mặt tuấn dật phi phàm, mặc một bộ quần áo mặc nhà màu nâu nhạt, mái tóc rối bồng bềnh càng làm tăng thêm vẻ tuấn tú mị hoặc của anh “Anh tỉnh rồi sao?” Lam Tuyết nhìn Hách Nguyệt, trái tim không tự chủ được mà đập nhanh thêm 1 nhịp.
“uhm, chào buổi sáng…” Hách Nguyệt mỉm cười nhìn cô chào hỏi, ánh mắt ôn hòa ấm áp nhìn thẳng vào mắt cô rồi đi xuống lầu.
Hai đứa nhỏ đã đi học, lúc này trong nhà chỉ còn lại 2 người bọn họ. thời gian trước Hách Nguyệt rất bận rộn, mỗi ngày đều đi làm từ sáng sớm, hôm nay là lần đầu tiên cô gặp anh vào buổi sáng sớm như vậy điều này khiến Lam Tuyết cảm thấy xấu hổ, không được tự nhiên.
“Anh đói chưa? Tôi làm bánh kem và chút điểm tâm, anh có muốn ăn một chút không?” Lam Tuyết tránh ánh mắt của Hách Nguyệt xoay người định đi vào trong phòng bếp.”
Lúc này Hách Nguyệt đã xuống tới phòng khách, anh gọi Lam Tuyết trở lại “Em không cần phải vội vàng lo chuyện bữa sáng, ngồi lại đây tôi có chuyện muốn thương lượng với em một chút”
Lam Tuyết xoay người nghi hoặc nhìn anh.
Hách Nguyệt đi đến bên ghế sô pha ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Lam Tuyết sau đó từ trong ngăn kéo bàn trà lấy ra một phần tư liệu: “Em lại đây xem cái này một chút đi”
Uhm. Lam Tuyết đi qua sau đó ngồi xuống đối diện Hách Nguyệt “có chuyện gì vậy?”
Hách Nguyệt ho khan một tiếng đem phần tư liệu đẩy đến trước mặt Lam Tuyết sau đó nghiêm túc nói: “Hiện tại 2 đứa nhỏ đang học nhà trẻ nhưng sang năm thì chúng lên tiểu học. Anh đã hỏi thăm một chút thủ tục vào lớp một của bọn chúng, bên phía nhà trường yêu cầu một số tư liệu và cha mẹ nên anh nghĩ…” Hách Nguyệt ngập ngừng một lát sau đó mới lấy dũng khí nói “Chúng ta đăng ký kết hôn đi”
“Đăng ký?” Lam Tuyết căn bản nghe không rõ lời anh ta nói là có ý gì liền cầm lấy phần tư liệu mở ra, nhìn thấy văn bản bên trong cô kinh ngạc đến không thốt nên lời “Bản đăng ký kết hôn?”
Lam Tuyết nghi hoặc nhìn Hách Nguyệt trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Hách Nguyệt có vẻ xấu hổ trốn tránh ánh mắt của Lam Tuyết, giọng nói cũng trở nên trầm thấp không mấy tự tin. “Kỳ thật khi bọn trẻ nhập học thì sẽ cần đến giấy đăng ký kết hôn của cha mẹ, tránh những phiền phức không cần có sau này.”
Nếu vậy thì có phải là nếu như đứa trẻ được sinh ra trong gia đình chỉ có bố hoặc mẹ hay là cô nhi thì không thể đi học hay sao?
Lam Tuyết thầm nghĩ trong lòng, nhưng cô cũng không có ý định nói ra bởi vì lý do của Hách Nguyệt quá gượng ép.
Nhưng điều này cũng khiến cô vô cùng kinh ngạc bởi vì người đàn ông này lại dùng cái lý do vớ vẩn như vậy để yêu cầu kết hôn với cô, lý do căn bản không có sức thuyết phục.”
“Đăng ký kết hôn ở đây luôn sao?” Lam Tuyết không chắc chắn hỏi lại một chút.
Hách Nguyệt lo lắng, ánh mắt hơi hoảng hốt gật đầu nhìn khung cảnh xung quanh, dáng vẻ trốn tránh của anh như đang xấu hổ không dám nhìn Lam Tuyết.
“Thật sự phải làm như vậy mới có thể đi học tiểu học sao? Hay là chúng ta đến thẳng trường học để hỏi…”
“Anh đã tìm đến rồi…” Hách Nguyệt cắt ngang lời nói của Lam Tuyết nói: “Cũng không phải là không thể đi học mà chẳng qua là thủ tục rất phiền phức, nhà trường cũng đặc biệt khó khăn vấn đề này cho nên vì 2 con chúng ta hãy đi đăng ký kết hôn đi”
Nhìn đến bản đăng ký kết hôn, Lam Tuyết cũng không phủ nhận tâm tình của mình có chút kích động, nhưng nghe người đàn ông này nói tất cả vì hai đứa nhỏ nên mới kết hôn khiến trong lòng Lam Tuyết trước sau đều có cảm giác không cam lòng.