“Được rồi, tôi mong mọi thứ tốt đẹp.”
“Cậu cũng vậy.”
“Được.”
Cuối cùng thì cả hai cũng kết thúc cuộc điện thoại.
Hách Nguyệt nghe thấy tiếng xe trên đường bên ngoài biệt thự, cầm lấy giấy đăng ký kết hôn và tài liệu của anh ở ghế lái phụ, mở cửa xuống xe.
Vào lúc cánh cửa bị đóng sầm lại, một cô gái trẻ trung đi qua đường.
“Hi, thật là trùng hợp.”
Hách Nguyệt nghiêng đầu nhìn sang, là Nata, con gái của người hàng xóm đối diện.
“Xin chào.” Hách Nguyệt lễ phép chào hỏi.
“Tên tôi là Nata, hàng xóm của anh.”
Hách Nguyệt nhìn cô cười: “Hách Nguyệt.”
“Hách Nguyệt …” Nata bước tới gần anh, nghiêng người tựa vào xe anh một cách quyến rũ, giọng điệu nhẹ nhàng, ánh mắt nóng bỏng mơ hồ, mãnh liệt mang theo ánh sáng hấp dẫn, giọng nói trầm khàn lẩm bẩm: “Tên thật đẹp, giống như chiếc xe của anh, tuyệt vời.”
“Cảm ơn cô.” Hách Nguyệt giữ thái độ lễ phép, dù sao lúc sáng Lam Tuyết cũng chỉ nói với anh rằng cô mang quà đến để thiết lập mối quan hệ với hàng xóm, anh không quen với nơi này, và anh cũng nên duy trì một sự thân thiện với tất cả mọi người.
Nata nháy một mắt, chậm rãi tiến về phía trước hai bước tiến tới trước mặt Hách Nguyệt, thân thể mềm mại như không xương dựa vào trên xe, liếc nhìn Hách Nguyệt bằng ánh mắt mê hoặc, giọng điệu mơ hồ, mời gọi: “Thị trấn của chúng ta có một quán bar rất lãng mạn. Tôi không biết anh có rảnh không, Hách Nguyệt, chúng ta hãy đi uống cùng nhau.”
Hách Nguyệt trong lòng không hề gợn sóng, lễ phép nói: “Bà xã cấm tôi uống rượu, nếu để cô ấy biết tôi lén lút ra ngoài uống rượu, sẽ rất tức giận, có lẽ tôi sẽ phải ngủ trên bãi cỏ ngoài khu vườn vào ban đêm.”
Nata sững sờ và kinh ngạc nhìn anh.
Hách Nguyệt nhún vai, tỏ vẻ bất lực: “Xin lỗi.”
Nói xong, Hách Nguyệt xoay người đi về phía biệt thự, bước đi nhẹ nhàng, tựa hồ lúc này mới có hứng thú, không khỏi muốn hát một hai câu.
Anh lắc chìa khóa xe trong tay, sải bước vào nhà, vừa lúc thấy bảo mẫu đang làm vệ sinh, anh nhìn quanh, bước tới gần bảo mẫu hỏi: “Lam Tuyết đâu?”
Cô bảo mẫu kính cẩn nói: “Cô Lam đạp xe lên núi, không nói đi làm gì.”
Hách Nguyệt không khỏi nhíu mày, tìm đâu ra cô trong mấy vạn mẫu đất?
Anh xoay người, lấy điện thoại di động ra bấm số của Lam Tuyết, bước ra cửa.
“Alo, em ở đâu?” Hách Nguyệt nhẹ giọng hỏi.
Lam Tuyết nói: “Bên này rừng trúc đang đào măng.”
Hạo Nguyệt không khỏi nhíu mày: “Rừng trúc còn xa, anh sẽ tới tìm em.”
Nói xong anh lập tức ngắt cuộc gọi.