” … ” Lam Tuyết từ từ nhắm mắt lại, nước mắt nơi khóe mắt từ từ trào ra, lúc đó cô rời đi vì không muốn Hách Nguyệt mất đi tất cả mọi thứ, nhưng cô không hề biết là người đàn ông này đã muốn từ bỏ mọi thứ, cùng cô rời khỏi Tịch Quốc, cùng cô bỏ trốn và thoát khỏi bàn tay cha mẹ mình.
Cô đã không biết điều đó.
Cảm giác áy náy, xấu hổ và tiếc nuối nháy mắt tràn ngập trong lòng Lam Tuyết, cô cảm thấy hô hấp không thông, khó chịu đến muốn bật khóc. Cô lập tức cầm mặt nạ dưỡng khí đeo lên, quay lưng về phía Hách Nguyệt, thầm khóc.
Sau khi điều trị giải độc ở bệnh viện, Hách Nguyệt và Lam Tuyết sức khỏe đều không có gì đáng ngại, nhưng vì Lam Tuyết bị rắn độc cắn sức khỏe có phần yếu hơn, nên Hách Nguyệt yêu cầu cô ở lại bệnh viện để theo dõi thêm hai ngày. Anh trở về nhà trước để sắp xếp cho 2 đứa trẻ, giao cho người giúp việc chăm sóc hai đứa trẻ, nhân tiện mang quần áo của Lam Tuyết đến bệnh viện.
Sáng sớm tinh mơ, ánh năng mặt trời ấm áp, gió nhè nhẹ thổi.
Hách Nguyệt lái xe, mang quần áo của Lam Tuyết đi ra ngoài, ngay khi anh vừa mở cửa xe, phía trước mặt bóng dáng một người phụ nữ quen thuộc đột nhiên làm anh ngẩn ra, nhanh chóng phanh gấp.
Triệu Toa Na nắm chặt túi xách, khoanh tay trước ngực, ánh mắt khiêu khích khó đoán nhìn chằm chằm Hách Nguyệt, xuyên qua lớp kính xe, ánh mắt của hai người nhìn nhau đều sắc bén và lạnh lùng.
Ngập ngừng vài giây, Hách Nguyệt nhanh chóng mở cửa bước xuống xe.
Triệu Toa Na chậm rãi đi về phía hắn, nở nụ cười đầy ẩn ý nói: “Vị hôn phu của tôi, đã lâu không gặp, ra nước ngoài cũng không nói trước cho tôi một tiếng. Thật là không tôn trọng tôi chút nào.”
“Sao cô tìm được tôi?” Hách Nguyệt sắc mặt ám trầm, ánh mắt vô cùng sắc bén.
Sau khi đến gần, Triệu Toa Na mỉm cười, ngẩng đầu nhìn anh nói: “Tuy rằng chúng ta trước đây không có yêu đương gì nhau, nhưng quen biết cũng đã lâu, cho nên tôi cũng tương đối hiểu rõ về anh.”
“Cô có ý gì?”
“Đây là một quốc gia nhỏ gần như vô hình trên bản đồ thế giới. Dân cư thưa thớt, kém phát triển. Nhưng mà có nhiều cảnh đẹp và thích hợp cho du lịch. Nhưng một người đàn ông đầy kiêu hãnh như anh, sau khi tốt nghiệp đại học vẫn liên tục nghiên cứu và học ngôn ngữ của đất nước này, chắc chắn đó không phải là vì công việc … “
Hách Nguyệt hừ lạnh, nhướng mày, ngả ngớn nói: “Ha ha, đừng có làm ra vẻ biết rõ tôi, nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”
“Tôi đã đến đây, nhờ Lãnh sự quán nước này mất mấy ngày mới tìm được anh. Sau bao vất vả như vậy, anh không thể mời tôi vào trong nhà cùng nhau ngồi xuống từ từ trò chuyện một chút sao? Vị hôn phu của tôi?” Triệu Toa Na giọng nói ôn hòa mà ngả ngớn cất tiếng.
Hách Nguyệt không đồng ý, mang theo chút tức giận cảnh cáo nói: “Đừng nói với người khác rằng tôi là vị hôn phu của cô. Vợ tôi rất hẹp hòi. Nếu cô ấy nghe được, cô ấy sẽ rất tức giận.”
“Vợ của anh?” Triệu Toa Na cau mày, sắc mặt tối sầm lại, nói một tiếng: “Anh kết hôn với Lam Tuyết rồi sao? Khi nào? Tôi mới chính là vị hôn thê của anh, đám cưới của chúng ta dự kiến tổ chức vào tháng 11, vậy mà anh ……”
“Người đàn ông mà cô thích là Kiều Huyền Thạc, tôi đối với cô có cũng như không. Hãy sớm kết hôn với một người khác đi, thứ lỗi cho tôi không thể bên cô.”
Triệu Toa Na nắm chặt tay tức giận trừng mắt nhìn anh, gằn từng chữ: “Đúng vậy, tôi thích Huyền Thạc, anh thích Lam Tuyết, chúng ta mỗi người đều giống như nhau, như vậy là công bằng, Tôi kết hôn cùng anh là vì thích hợp và vì quyền lợi. Bây giờ anh cưới Lam Tuyết mà không nói một lời. Anh làm cho tôi nhất thời không tìm được một người đàn ông nào thích hợp. Anh có biết anh bỏ đi như vậy thì tôi sẽ thế nào không?”
“Không liên quan gì đến tôi.” Hách Nguyệt khinh thường, dựa vào người vào thân xe, bình tĩnh nói: “Cô là bị ba mẹ tôi ép đến đây tìm tôi đúng không?” Triệu Toa Na hít một hơi thật sâu, kìm nén cơn tức giận, chậm rãi nói: “Hách Nguyệt, anh rất thông minh. Khi ông nội anh làm tổng thống, ông ấy đã từng phát động chiến tranh quy mô lớn ở đất nước này nên ông nội anh và bố mẹ anh đều nằm trong diện cấm nhập cảnh vào đất nước này. Nhưng lúc đó anh vẫn chưa được sinh ra. Vì vậy anh chính là ngoại lệ. Rõ ràng là anh đã vạch ra kế hoạch này từ rất nhiều năm rồi. Đến nơi mà cha mẹ anh không thể tìm được anh để sinh sống.”
Hách Nguyệt không hề phủ nhận, nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy, đúng là đã lên kế hoạch rất lâu. Ba mẹ sinh ra và nuôi nấng tôi, công ơn đó không thể quên, nhưng bọn họ cũng là chướng ngại vật lớn nhất, là kẻ thù lớn nhất trong cuộc đời Hách Nguyệt tôi. Tôi không thể giết bọn họ, cho nên cắt đứt quan hệ và liên lạc là giải pháp hài hòa và hiệu quả nhất. “
“Vậy còn tôi thì sao?” Triệu Toa Na bất bình hỏi anh “Nếu anh cắt đứt liên lạc với họ, vậy còn hôn nhân của chúng ta thì sao?”