Điện thoại được kết nối, Triệu Toa Na khách khí nói: “Bác trai, cháu đã tìm được con trai của bác rồi.” Hách Danh Chấn nổi giận đùng đùng trả lời: “Lập tức bảo nó trở về đây, đừng tưởng rằng trốn được ra nước ngoài thì có thể yên tâm mà sống, cái tên nghịch tử đó giống như kẻ điên vậy, nó đã bị con đàn bà kia mê hoặc, không sớm thì muộn nó cũng sẽ hối hận.”
“Hách Nguyệt hối hận hay không thì con không biết, nhưng con biết hai người bọn họ đã kết hôn, cũng đã làm thủ tục định cư ở nơi này, xem ra hai người bọn họ dự định cả đời này cũng sẽ không quay trở về nữa.” Hách danh chấn hét lên giận dữ: “Nó dám……”
Tịch quốc.
Bức màn của bình minh từ từ mở ra, lại là một buổi sáng sảng khoái dễ chịu, không khí hòa cùng vị thanh mát của cỏ cây, trong lành.
Bạch Nhược Hi cảm thấy đau thắt lưng như sắp đứt rời, bàn chân sưng phù, thân thể trở nên kém linh hoạt.
Cô nằm nghiêng, chống tay vào giường rồi từ từ ngồi dậy.
Nhìn một vòng khắp phòng không thấy Kiều Huyền Thạc, cô kiểm tra đồng hồ trên bàn cạnh giường, đã chín giờ ba mươi sáng.
“Anh ba…” Bạch Nhược Hi gọi to.
Vẫn không thấy Kiều Huyền Thạc trả lời.
Cô bụng to, từ khi mang thai đến giờ, mỗi sáng Kiều Huyền Thạc đều ở bên cạnh đợi cô dậy, rất lạ là hôm nay cô không thấy anh.
Bạch Nhược Hi sau khi ngồi dậy, sờ lên cái bụng phình to kia hít một hơi thật sâu, cảm giác lồng ngực bị cái bụng lớn chèn ép vô cùng khó thở.
Cô thân thể suy yếu, nhưng không ngờ dưới sự chăm sóc của Kiều Huyền Thạc và Trần Tĩnh, cô lại có thể nuôi dưỡng thai nhi đủ tháng, còn nửa tháng nữa là đến ngày sinh nở, cô thấy rất hạnh phúc.
Bạch Nhược Hi đang ngồi quay mặt ra ban công, Kiều Huyền Thạc không có trong phòng. Cô không dám hấp tấp đứng lên, sợ rằng mình không đủ sức hoặc có thể cảm thấy chóng mặt và ngã. Cô nghĩ về nhiều tai nạn không may xảy ra, chẳng hạn như mặt đất trơn trượt.
Rốt cuộc lần mang thai này cô đã được Kiều Huyền Thạc chăm sóc tỉ mỉ, cô chưa bao giờ làm bất kỳ điều gì nặng nhọc, cô đi bộ cũng phải có người nâng đỡ.
Nhìn bầu trời xanh mây trắng ngoài ban công, cô lấy tay sờ nhẹ vào bụng, có thể cảm nhận được đứa trẻ đang đạp mình, bởi vì không gian ít hơn mà hoạt động của đứa trẻ cũng bị hạn chế hơn.
Nghĩ đến đứa con trong bụng, Bạch Nhược Hi hít sâu một hơi thở dài nghĩ: “Không biết bây giờ Lam Tuyết thế nào rồi? Thật hy vọng Hách Nguyệt sẽ đối xử tốt với cô ấy.”
Lúc này, cửa bị đẩy ra.
Bạch Nhược Hi quay đầu lại, Kiều Huyền Thạc lo lắng đi vào, “Nhược Hi, sao em dậy sớm vậy?”
“Muộn rồi. Em ngủ bị đau thắt lưng nên phải dậy. Thấy anh không có trong phòng, em không dám nhúc nhích.” Bạch Nhược Hi nói với giọng ngọt ngào, bởi vì cô sẽ bị quở trách nếu cô không tuân theo.
Giờ cô như một người tàn phế, không động tay động chân bất cứ việc gì.
Kiều Huyền Thạc đến bên cô ngồi xuống, vừa đỡ eo cô, vừa nhẹ nhàng xoa xoa, theo thói quen đặt tay lên bụng cô, “Bác sĩ phẫu thuật chính của em vừa đến nói rằng đứa trẻ đủ tháng, có thể phẫu thuật, bởi vì nguy cơ cao, không thể đợi đến ngày chuyển dạ tự nhiên, sẽ rất nguy hiểm.”
“Ý kiến của bác sĩ là hôm nay có thể phẫu thuật sao? “Bạch Nhược Hi vô cùng phấn khích. Cô đã đợi ngày này hơn tám tháng rồi.
Ánh mắt nóng bỏng của Kiều Huyền Thạc dán chặt vào đôi mắt long lanh của cô, anh trầm giọng thì thầm: “Được rồi, mẹ và bác sĩ sẽ đến bệnh viện trước. Sắp xếp xong xuôi rồi, chúng ta lên đường đi.”
“Vậy thì em cần làm gì, em không phải chuẩn bị gì sao? ”Bạch Nhược Hi không có kinh nghiệm, hiện tại xem ra cô cũng có chút hụt hẫng.