Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 537: Chương 537




Kiều Nhất Xuyên bật cười, giọng điệu đầy phấn khích.

Trần Tĩnh không vội vàng hỏi lại: “Anh cũng nên gọi con trai hoặc con dâu của ông để chúc mừng thay vì gọi cho tôi.”

Đầu dây bên kia đột ngột im lặng.

Không khí đóng băng ngay lập tức.

Một lúc sau, giọng điệu của Kiều Nhất Xuyên trở nên nghiêm nghị: “Tôi đã làm những điều có lỗi với em, tôi có lỗi với gia đình, tôi có mắt như mù, vì một người phụ nữ độc ác khiến em khổ như vậy, Huyền Thạc sẽ không tha thứ cho tôi, mãi mãi sẽ không tha thứ cho tôi.”

Trần Tĩnh im lặng.

Họ đều biết rằng Kiều Huyền Thạc có tính cách khác với Kiều Huyền Hạo.

Kiều Huyền Thạc nguyên tắc hơn, yêu ghét rõ ràng, sai là sai, không đáng tha thứ là sẽ không tha thứ, sẽ không vì ông là cha mà tha thứ cho những tội lỗi mà ông đã từng phạm phải.

“Dạo này anh có khoẻ không?” Trần Tĩnh chủ động chuyển chủ đề.

Kiều Nhất Xuyên cười và nói: “Tôi hiện đang làm công tác hỗ trợ giáo dục ở một vùng núi xa xôi, hẻo lánh, môi trường vẫn rất tốt và cuộc sống của tôi khá viên mãn, vài năm tới mắt mờ chân chậm tôi sẽ trở về.”

“Bảo trọng.” Trần Tĩnh ôn nhu dặn dò, bà đã nhìn thấu mọi chuyện, bà buông bỏ quá khứ mà không oán không hận nữa.

“Ừm, em cũng tự chăm sóc cho mình.”

Sau khi ngắt cuộc gọi, Trần Tĩnh đứng trước cửa sổ hành lang dài nhìn bầu trời đằng xa.

Đời người là sự thay đổi, mong sao tương lai êm ấm, tốt đẹp.

Trong phòng bệnh ấm áp và yên tĩnh.

Kiều Huyền Thạc ngồi trên ghế bên cạnh giường nhìn Bạch Nhược Hi đang ngủ, tâm trạng vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.

Mấy năm qua dường như chỉ là một giấc mơ.

Hai năm trước, anh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày Bạch Nhược Hi trở thành vợ anh và sinh ba đứa con cho anh, những điều mà anh chưa bao giờ dám nghĩ lại đang xảy ra ngay lúc này.

Có lẽ Bạch Nhược Hi là định mệnh của anh, nếu không phải Bạch Nhược Hi nhờ anh giúp đỡ thì anh đâu có cơ hội tiếp xúc với cô và tìm thấy mẹ.

Lúc đó Bạch Nhược Hi tin lời nói dối của Bạch San San, cô đã lên chiếc thuyền lớn, và số phận đưa đẩy họ gặp nhau, khiến anh thay đổi duyên phận của mình.

“Cuộc sống này thật kỳ diệu, cảm ơn em, Nhược Hi.” Kiều Huyền Thạc nắm tay Bạch Nhược Hi, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, nhìn khuôn mặt xinh đẹp ôn nhu nói.

“Cảm ơn em đã là vợ của anh, cảm ơn em đã sinh con cho anh.”

“Anh yêu em… Bạch Nhược Hi…”

Bạch Nhược Hi hơi nhăn mày rồi từ từ mở mắt.

Cô không hề ngủ mà chỉ là quá mệt mỏi nên nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cô đã nghe được Kiều Huyền Thạc nói những lời yêu đương khi đang nhắm mắt.

Khoảnh khắc vừa mở mắt ra, cô bắt gặp ánh mắt say đắm và trìu mến của Kiều Huyền Thạc, hai người đối mặt với nhau, cả căn phòng tràn ngập sự ấm áp.

Bạch Nhược Hi khóe miệng nở nụ cười, yếu ớt nói: “Anh ba, anh đang tỏ tình với em sao?”

“Em nghe được?” Kiều Huyền Thạc có chút hơi xấu hổ, chậm rãi nói: “Anh còn tưởng em đã ngủ.”

“Tại sao anh nói những điều này khi em đang ngủ, chờ em dậy rồi nói không phải sẽ tốt hơn sao? Khi đó em sẽ biết được anh nói những gì.”

Kiều Huyền Thạc mỉm cười, đưa tay chạm lên tóc mái trên trán cô ra, cưng chiều nói: “Cảm ơn em, Nhược Hi!”

“Không phải câu này, em vừa rồi hình như nghe được anh nói …”

Kiều Huyền Thạc không do dự cắt lời cô, đột nhiên nói thêm: “Anh yêu em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.