Sau một một hồi đôi co, Doãn Chi Nguyên cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp và không thể giữ Lư Sâm ở lại, vì vậy ông mời bọn họ ở lại dùng bữa tối.
Trong lúc cuộc trò chuyện đang sôi nổi, Doãn Đạo dựa vào ghế sô pha nhàn nhạt nói: “Chú Lư có cảm thấy lo lắng về công việc sắp được phân công của con gái chú không?”
“Tất nhiên là lo lắng.” Lư Sâm ngay lập tức trả lời: “Ta chỉ có một đứa con gái này. Ta không muốn con bé làm công việc quá nguy hiểm, nhưng con bé cứ nhất quyết đi theo con đường này.
Giờ ta chỉ mong con bé được giao một công việc có tính chất an toàn, tốt nhất là làm công chức, viên chức quản lý nhà nước hoặc tương tự.”
“Ba.” Lư Tiểu Nhã kéo dài giọng không vui, với một giọng phàn nàn, ra hiệu cho ông đừng để vạch áo cho người xem lưng, nếu chuyện này tiếp tục, cô không biết người đàn ông này sẽ trả đũa cô bằng thủ đoạn gì.
Phương Tiểu Ngọc nghe ra manh mối, nhanh chóng an ủi: “Tiểu Nhã, đừng lo lắng, con rể của ta là Kiều Huyền Thạc, con chắc là đã từng nghe nhắc đến nó, công việc của con cứ nói cho nó một tiếng, tuyệt đối sẽ không thành vấn đề.”
Lư Tiểu Nhã biết em rể của Doãn Đạo là ai nên cô không quá ngạc nhiên.
Nhưng mà Lư Sâm lại kích động không thôi: “Bà đang nói có phải là Kiều tướng quân của Tịch Quốc chúng ta, là con rể của các người sao?
Doãn Chi Nguyên gật đầu tự hào, “Đúng vậy, là con rể của tôi.”
“Con gái của ông thật quá tinh mắt, rất có bản lĩnh, thật tuyệt vời.”
Doãn Chi Nguyên trong lòng cảm thấy nở hoa.
Ánh mắt lười biếng của Doãn Đạo dán chặt vào khuôn mặt Lư Tiểu Nhã rồi từ tốn nói: “Chú Lư và Tiểu Nhã hãy ở lại nơi này đi, hãy để cháu sắp xếp hành trình cho hai người, còn chuyện công việc của Tiểu Nhã, cháu sẽ nhờ em rể giúp đỡ.”
Lư Sâm lại kích động ngẩn người, không biết phải làm sao cho đúng.
Lư Tiểu Nhã nhìn chằm chằm Doãn Đạo, cố nén giọng nói, dùng sức nói: “Không cần, cám ơn.”
“Chuyện này cứ quyết định như vậy đi.” Doãn Đạo cất giọng ra lệnh, giọng điệu cũng trở nên cứng rắn hơn vài phần.
Đột nhiên, bầu không khí trở nên vô cùng dị thường, ba vị phụ huynh dường như cảm nhận thấy hai luồng khí khác nhau.
Họ im lặng nhìn Lư Tiểu Nhã rồi lại nhìn Doãn Đạo, và nhận ra rằng Doãn Đạo đang tìm mọi cách để giữ bọn họ lại, nhưng Tiểu Nhã lại có ý gạt đi.
“Tôi đã nói không cần.” Giọng Lư Tiểu Nhã trở nên chắc chắn và mạnh mẽ.
Vẻ mặt ôn hòa vốn có của Doãn Đạo cũng đã trở nên cố chấp: “Để giảm bớt lo lắng cho ba cô, lúc này cô nên nghe lời tôi, ở lại một thời gian, tôi sẽ thu xếp mọi việc ổn thỏa cho hai người, bao gồm cả công việc của cô.”
Không quan tâm đến ánh mắt của mọi người xung quang, Lư Tiểu Nhã cười mỉa mai nhìn Doãn Đạo, hỏi: “Anh Doãn, anh vốn không phải là say vì uống rượu.
Tự anh biết bản thân nghĩ gì, đừng nói dễ nghe như vậy.”
“Tôi biết cô trước đây từng làm công việc gì. Vì cô đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ bí mật, nếu tôi đoán không sai thì nhiệm vụ mà cô sắp được phân công sẽ khó có thể tách rời khỏi những mối nguy hiểm kiểu này, giống như nằm vùng, tình báo, hay ra tiền tuyến, v.v. “
“Không liên quan tới anh.” Lư Tiểu Nhã cố nén tức giận, nhưng ánh mắt vẫn sáng lên sắc bén.
“Ý cô là, cô thà làm những nhiệm vụ mật nguy hiểm cũng không muốn nhờ tôi giúp?” Doãn Đạo khiêu khích hỏi.
Lư Tiểu Nhã thầm nguyền rủa trong lòng: Khốn nạn, trong ngoài không đồng nhất, muốn trả thù còn bảy đặt ăn nói khoa trương, anh mà giúp khác nào đẩy tôi vào chỗ chết.
Nhưng cô nói: “Cảm ơn lòng tốt của anh. Tôi hiểu, thật sự không cần.”
Lúc này, ba vị phụ huynh đều cảm thấy mông lung, và Lư Sâm đột nhiên phản ứng, hỏi một cách lo lắng: “Ý cậu là chúng tôi ở lại thì cậu sẽ giúp Tiểu Nhã nhà chúng tôi phải không?”
“Đúng.” Doãn Đạo trả lời không chút do dự.
Lư Sâm sợ con gái bị giao cho nhiệm vụ nguy hiểm như lời của Doãn Đạo, ông rất dứt khoát: “Vậy chúng tôi đều nghe theo cậu, làm phiền cậu giúp đỡ.”
Ngay sau khi những lời này nói ra, Doãn Chi Nguyên và Phương Tiểu Ngọc vui mừng khôn xiết, Lư Tiểu Nhã sắc mặt thay đổi, cô vội vàng phản đối: “Ba, không được, chúng ta không thể ở lại đây.”
Lúc này, Lư Sâm lấy ra uy quyền của người ba, nhìn Lư Tiểu Nhã với vẻ mặt nghiêm túc: “Lần này hãy nghe lời ba. Có quan hệ rồi mọi việc sẽ trở nên dễ dàng hớn. Lần trước con gạt ba là đặc vụ ngầm ở nước ngoài. Nếu con có chuyện gì người làm ba đây sao sống nổi?”
“Nếu anh Doãn đây có ý giúp chúng ta, con cũng không có ý kiến, nhưng tại sao chúng ta phải ở lại đây? Chúng ta đang đi du lịch, con còn muốn sẽ đi nhiều nơi, đến nhiều thành phố.”
“Tôi sẽ đưa cô đến những nơi đó.