Doãn Đạo không nói hay biểu lộ gì mà cứ thế tiếp tục bước đi bế cô lên lầu hai, rồi lên lầu ba.
Hai phút sau, Doãn Đạo bế cô lên sân thượng lầu ba.
Ra khỏi ban công, anh bước thẳng đến sân thượng.
Lư Tiểu Nhã ngó nghiêng nhìn xung quanh, động tác chật vật lập tức dừng lại, nàng hít sâu một hơi, gằn từng chữ: “Doãn Đạo, bất luận chúng ta có ân oán gì trước đây, đều có thể giải quyết, phải không? Nếu anh ném tôi từ trên này xuống, đây là tội giết người, anh sẽ phải vào tù, anh sẽ bị bắn chết. “
Doãn Đạo đôi mắt lạnh lùng mang theo ý cười xấu xa, cúi đầu nhìn cô đang được bế trong tay, lúc này trông cô sợ tới mức tái mặt, hai tay nắm chặt áo của anh, ánh mắt hoảng sợ mang theo chút cầu xin.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy vẻ sợ hãi, hoảng sợ của cô gái mạnh mẽ và cứng đầu này.
Hóa ra cô cũng có điểm yếu.
Vì lúc này anh đang đứng trên sát mép mái nhà không có hàng rào nên cô không dám vùng vẫy, không dám cử động, vì sợ cả hai sẽ vô tình rơi từ lầu ba xuống.
“Ân oán của tôi với cô không thể giải quyết được, Lư Tiểu Nhã.” Doãn Đạo nhìn cô sợ hãi với vẻ thích thú, cảm thấy cơ thể cô trở nên cứng đờ trong vòng tay anh, và trán cô thấm đẫm mồ hôi vì ánh nắng mặt trời.
“Vậy thì anh không cần phải làm thế này. Anh muốn giết người. Tôi xin lỗi anh.
Tôi xin lỗi vì tất cả những điều tôi đã làm trước đây. Nếu tôi rơi từ đây xuống, tôi sẽ chết. Xin anh đừng làm chuyện ngu ngốc.” Lư Tiểu Nhã căng thẳng đến mức sắp khóc, hai tay càng lúc càng nắm chặt áo của anh, đôi mắt rưng rưng.
“Không chết được.” Doãn Đạo nói khẽ, hướng mắt về phía ngực của mình, ra lệnh: “Buông tay.”
“Tôi không buông.” Lư Tiểu Nhã hoảng sợ lắc đầu.
“Tôi sẽ không buông tay, nếu như anh muốn ném tôi xuống, tôi sẽ cùng anh nhảy, có chết tôi cũng sẽ kéo anh theo. “
“Được, tôi sẽ cũng cô nhảy xuống xem thế nào?” Doãn Đạo không vội lẩm bẩm.
Lư Tiểu Nhã nhìn vào đôi mắt thâm sâu của anh không giống như đang nói đùa, mà là ác như quỷ trong địa ngục, nhất cử nhất động đều khiến cô dè chừng.
Trước khi để cô hiểu ý của anh, Doãn Đạo đã ôm chầm lấy cô và đột ngột nhảy về phía trước.
“Aaaaaaaaaaaaaa~”
Một tiếng hét chói tai đến kinh hoàng cắt ngang bầu trời quang đãng.
Lư Tiểu Nhã mất hết sức nặng trên người, ngã xuống, cả người trong ngoài đều tràn đầy sợ hãi, lúc này cảm giác mình sẽ chết rất thảm.
Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.
Không có cách nào suy nghĩ trong vài giây, chỉ biết là không chết cũng sẽ tàn phế.
“Bùm…”
Tiếng động như ngã xuống nước vang lên, Lư Tiểu Nhã cảm thấy toàn thân đau đớn, va đập với mặt nước ngay lập tức toàn thân nằm dưới nước.
Cô nhìn thấy làn nước trong xanh, nhìn thấy gạch và sàn bể bơi, từ từ chìm xuống, cô đột ngột phản ứng và nén lại khí thở.
Tay và chân của cô đang vùng vẫy một cách tuyệt vọng.
Một lúc sau, đầu ngoi lên khỏi mặt nước, không còn cảm giác chân chạm mặt đất, cô lấy hết sức đập nước, bắn tung tóe khắp người.
Cô nhìn thấy Doãn Đạo từ trong bể bơi đi lên, vuốt mái tóc ngắn đầy nước, xoay người rời đi.
“Cứu mạng, cứu tôi …”
“Cứu …”
Doãn Đạo nhíu mày, dừng lại, trầm mặc.
Cứu mạng?
Lư Tiểu Nhã là người được huấn luyện trong quân đội, nếu không biết bơi thì chẳng phải rất vô lý sao? . Truyện Quân Sự
Nhưng tiếng gọi yếu ớt đã khiến anh bất an.
Sau khi suy nghĩ một hồi, anh quay người và đi về hướng bể bơi.