Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 555: Chương 555




Nhưng Lư Tiểu Nhã trăm triệu lần không nghĩ tới tên đàn ông này chẳng những không buông cô ra mà ngược lại lại nắm chặt đôi tay của cô giam cầm ở trên đỉnh đầu đè xuống mặt đất, sau đó dùng toàn bộ cơ thể của mình đè trên người cô, dùng chân áp chế cơ thể cô, không cho cô có cơ hội phản kháng.

Lư Tiểu Nhã không có cách nào để chống lại sức lực của người đàn ông này nên chỉ có thể ấm ức chịu đựng nụ hôn của Doãn Đạo đến nỗi sắp không thể thở nổi.

Đáng chết, cô thế mà lại bị cái tên đàn ông xa lạ này hôn đến đầu choáng mắt hoa, toàn thân như nhũn ra.

Dưới tình thế cấp bách. Lư Tiểu Nhã bèn hung hăng cắn một cái.

“Ư.” Cảm giác đau đớn truyền đến, Doãn Đạo rốt cuộc cũng đẩy Lư Tiểu Nhã ra sau đó rời khỏi thân thể của Lư Tiểu Nhã chống đầu gối ngồi xổm trên mặt đất cúi nhìn khuôn mặt hung dữ như cọp mẹ của Lư Tiểu Nhã sau đó híp mắt không chút hoang mang duỗi tay sờ sờ vết cắn đến đổ máu trên môi.

Được thả ra, Vẻ mặt của Lư Tiểu Nhã có chút kinh hoàng, cô thở dốc, đôi tay chống đỡ cơ thể cố gắng dịch chuyển về phía sau, đôi mắt hoảng loạn trừng Doãn Đạo.

Doãn Đạo không khỏi nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, khóe miệng khẽ cong lên nở một nụ cười tà ác, ánh mắt mị hoặc dừng lại trên khuôn mặt đỏ bừng của Lư Tiểu Nhã.

“Khốn kiếp, biến thái” cô vừa mắng vừa lùi lại phía sau.

Doãn Đạo bị mắng cũng không đau không ngứa, ý cười tà mị chậm rãi cúi người tiến sát về phía cô.

Lư Tiểu Nhã bị sắc mặt tà ác của người đàn ông này dọa tới mức hoa dung thất sắc vội vàng bò dậy xoay người chạy trốn.

Doãn Đạo nhìn bóng dáng kinh hoàng của Lư Tiểu Nhã rời đi không khỏi đứng lên, trong ánh mắt tràn đầy ý cười, khóe miệng không tự chủ được mà bất giác cong lên.

Trong Lòng hắn vì Lư Tiểu Nhã mà tràn đầy ngọt ngào, nói không nên lời cảm giác lúc này là gì chỉ là cảm thấy rất ngọt ngào, như có làn gió xuân tưới mát.

Không tin được, hóa ra hương vị của trái ớt cay nhỏ này lại tốt như vậy.

Lư Tiểu Nhã chạy thẳng một mạch về phòng sau đó đóng cửa lại khóa trái rồi dựa lên cánh cửa thở dốc.

Lồng ngực phập phồng, trái tim như có con nai con chạy loạn, cảm giác sắp nhảy lên tới cổ họng, tâm tình căn bản không có cách nào bình tĩnh lại, trong đầu lúc này toàn bộ đều là hình ảnh của nụ hôn vừa rồi.

Suy nghĩ một lát, cánh tay bất giác sờ lên cánh môi, trái tim đột nhiên rung động mà kinh hoàng.

Cảm giác chính mình sắp phát điên rồi, Lư Tiểu Nhã vội vàng lắc lắc đầu để trấn tĩnh lại sau đó vọt vào trong phòng tắm.

Nhưng thật đáng buồn chính là kể cả lúc cô tắm rửa thì vẫn không có cách nào khống chế được tâm tình của mình mà vẫn luôn nghĩ đến nụ hôn kia, vẫn nghĩ đến khuôn mặt của người đàn ông kia Cả ngày hôm nay, Lư Tiểu Nhã nhốt mình ở trong phòng, không dám đi ra ngoài nửa bước.

Đến chạng vạng, Doãn Đạo ưu nhã ngồi ở sô pha trong phòng khách, nhàn nhã ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai.

Đợi thật lâu, cũng không thấy Lư Tiểu Nhã đi ra, người làm ôm quần áo bẩn từ trên tầng xuống dưới.

Doãn Đạo vội vàng hỏi: “Dì ơi, cái cô bé kia đâu?”

Người làm ngẩn ra, sững lại vài giây, quay đầu lại nhìn lên lầu hai, sau một hồi bình tĩnh mới hỏi lại, “Ý của cậu chủ là hỏi Lư tiểu thư sao?”

“Đúng” Doãn Đạo hắng giọng trả lời lại.

“Lư tiểu thư đang ngủ, tôi cũng đã chuẩn bị cơm tối cho cô ấy nhưng cô ấy lại nói là cô ấy không muốn ăn.”

Sắc mặt của Doãn Đạo trầm xuống sau đó gật gầu đầu không vui nói: “Không có gì, dì mau đi làm việc đi”

Người làm thưa dạ sau đó lập tức rời khỏi phòng khách, Doãn Đạo vẫn nhìn về phía lầu hai nhưng lúc này sắc mặt đã trầm xuống.

Doãn Đạo ngồi trong phòng khách, tâm trạng lâm vào trầm tư.

Không biết qua bao lâu, trời cũng đã tối, ánh đèn trong phòng khách đã bật sáng nhưng trong phòng khách vẫn trống trải, yên lặng.

Doãn Đạo vẫn ngồi yên đó không nhúc nhích.

Đột nhiên như nghĩ ra chuyện gì đó anh ta liền lấy di động ra gọi cho Kiều Huyền Thạc.

Tiếng chuông vang lên một lát sau đó từ điện thoại truyền đến giọng nói của Kiều Huyền Thạc “Alo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.