Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 594: Chương 594




Các tù nhân khác sửng sốt và vội vàng tới giúp cô ta.

Nữ tù cầm đầu được đỡ dậy, chỉ vào chân của An Chỉ Nguyệt và giận dữ gào lên: “Hãy đánh gãy chân con chó cái này cho tao.”

Những người khác ngay lập tức kéo chân An Chỉ Nguyệt ra và nâng nó lên, An Chỉ Nguyệt vùng vẫy trong tuyệt vọng.

Các tù nhân nữ kia nghiến răng giẫm lên khớp gối của An Chỉ Nguyệt.

Tiếng cười khanh khách vang lên.

“A …” Một tiếng kêu đau đớn. Tiếng xương gãy vang lên cùng với tiếng than khóc của An Chỉ Nguyệt, âm thanh của đau đớn thống khổ thấu tim xuyên qua những bức tường dày, rạch ngang bầu trời, vang vọng quanh quẩn trong ngục giam.

Bỗng dưng.

Tiếng bước chân dồn dập gấp gáp vang lên trên lối hàng lang bên ngoài phòng giam, âm thanh vang vọng hữu lực nhanh chóng tới gần, giống như là tiếng bước chân của vài người.

Nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, các nữ phạm nhân cảnh giác chạy đến trong góc, ôm đầu ngồi xổm xuống.

An Chỉ Nguyệt nằm trên mặt đất thoi thóp, tinh thần tan rã nghe thấy tiếng cánh cửa sắt được mở ra và nữ cai ngục gầm lên: “Tất cả đều ngồi xuống cho tôi, vừa mới bị trừng phạt lại tiếp tục ẩu đả đánh nhau. Các người đều không muốn cải tạo tốt, không muốn ra tù sớm một chút sao?”

An Chỉ Nguyệt nằm liệt trên mặt đất không nhúc nhích, nhìn trần nhà với đôi mắt trống rỗng và tuyệt vọng, hoảng hốt thất thần, cơn đau đớn khiến trán cô ướt đẫm mồ hôi, hai mắt đẫm lệ, cơ thể đầy những vết máu bầm.

Cô muốn sống sót ra ngoài, muốn rửa sạch nỗi oan khuất, muốn trả thù rửa hận. Nhưng ba tháng qua ở trong tù, cô đã bị tra tấn giày vò đến bầm dập vỡ nát, không còn ra hình dạng của một người.

Lúc này, trong phòng giam, một giọng nói chất phác của một người đàn ông mạnh mẽ vang lên, phẫn nộ nói: “Đúng là không coi pháp luật ra gì mà, đây là chế độ đối xử với con người trong nhà tù của các người sao? Để bọn họ đánh người thành ra như thế này cũng không có ai quản. Đúng là đáng giận.

Chờ xem, tôi sẽ khởi tố hành vi trong nhà tù của các người, còn nữa, tất cả các ngươi có mặt ở đây đều hãy chờ mà nhận hình phạt đi.”

Nói xong, người đàn ông bước tới chỗ An Chỉ Nguyệt, quỳ một chân xuống, ôn hòa nói: Cô An, tôi là luật sư, hôm nay tôi đến đây để đưa cô rời khỏi đây”

Nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, trong chớp mắt …

An Chỉ Nguyệt giống như đang mơ, nước mắt lăn dài không kìm được, từ khóe mắt chậm rãi chảy xuống dưới, chảy vào bên trong tai.

Đang trong mờ mịt tăm tối, cô như nhìn thấy một tia nắng từ trong vực thẳm không đáy, giống như bắt được một khúc gỗ khi đang trôi dạt giữa đại dương bao la.

Ba tháng trước, người bạn gái thân nhất của cô bị đầu độc chết, còn cô bị hãm hại trở thành hung thủ và bị tống vào tù. Toàn bộ Đông Thành, không một luật sư nào dám giúp cô, thậm chí cả gia đình cô cũng bỏ rơi cô.

Cô đã ở trong ngục chuẩn bị chờ chết.

Đây chắc chắn chỉ là một giấc mơ?

Nếu không thì ai là người dám đắc tội với quyền thế nguy hiểm mà cử luật sư đến cứu cô?

Là ai được chứ?

An Chỉ Nguyệt càng lúc càng cảm thấy mơ hồ, ý thức dần mất đi, cô dần dần bất tỉnh.

Khi An Chỉ Nguyệt tỉnh lại trong bệnh viện, luật sư đã thanh toán hóa đơn chữa bệnh xong đã rời đi, cô không có cơ hội cảm ơn, cũng không có cơ hội hỏi luật sư là ai đã cứu mình.

Cô ấy đã được xuất viện sau một tuần điều trị.

Tháng mười ở phương nam, gió thu thổi qua, lá vàng rơi lác đác.

Ở một ngọn đồi nơi đặt các bia mộ ở Đông Thành.

Không khí ẩm thấp xen lẫn những luồng không khí oi bức, sau cơn bão vào đêm hôm qua, bầu trời vẫn u ám giống như có thể sụp xuống bất cứ lúc nào.

An Chỉ Nguyệt mặc một chiếc váy đen và trên tay cầm một bó hoa cúc hồng, chân tập tễnh đi vòng quanh một ngôi mộ mới xây.

Cô bị những nữ phạm nhân trong tù đánh gãy chân, chưa hoàn toàn bình phục nên đi lại rất bất tiện.

Nhìn tấm bia mộ khắc ba chữ ‘Doãn Nhược Lam’, trong lòng An Chỉ Nguyệt cảm thấy đau như bị dao cắt, những giọt nước mắt đau buồn lặng lẽ tuôn rơi trên hai gò má trắng nõn của cô.

Tên cô gái được khắc trên bia mộ chính là bạn thân nhất của An Chỉ Nguyệt, từ mẫu giáo đến đại học đều như hình với bóng không thể tách rời, nói đúng hơn là bạn thân cả đời, nhưng mà, đời người vừa mới bắt đầu lại đã ra đi ở tuổi 24 đẹp đẽ như hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.