Giờ phút này, An Chỉ Nguyệt càng xác định bản thân phải mạnh mẽ để không bị ức hiếp.
Đi được một đoạn đường thì An Chỉ Nguyệt đã đến lối vào tàu điện ngầm phía trước, cô không biết phải đi đâu về đâu. .
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Câm Của Trùm Mafia |||||
Suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cô lấy hết can đảm gọi một số điện thoại rất quan trọng trong đầu.
Điện thoại chuyển kết nối, màn hình di động hiển thị: Bộ Hướng Đình.
Sau khi tiếng chuông ngừng lại, giọng từ tính của một người đàn ông truyền đến: “Alo.”
Nghe được giọng nói của người đàn ông, An Chỉ Nguyệt khẩn trương mà hít sâu, nhẹ nhàng nói: “Anh Đình, em là An Chỉ Nguyệt.”
“Chỉ Nguyệt, có chuyện gì sao?”
Bàn tay của An Chỉ Nguyệt đổ mồ hôi, giọng nói của cô run lên vì lo lắng “Anh Đình, em bị oan, em không có giết người, anh có thể tin tưởng em không?”
“Ừm.” Bộ Hướng Đình nhàn nhạt trả lời một câu.
Nghe được câu khẳng định của anh, An Chỉ Nguyệt cực kỳ vui vẻ, “Cảm ơn anh, anh Đình. Đúng rồi, còn có một việc em muốn hỏi một chút, người nộp tiền bảo lãnh em ra tù có phải là anh không?”
“……”
Đối phương trầm mặc, không có phủ nhận cũng không có thừa nhận.
An Chỉ Nguyệt càng nghi hoặc, có lẽ không phải là Bộ Hướng Đình, vậy thì là ai đây?
Khi cô đang suy nghĩ, bộ hướng đình đột nhiên hỏi: “Không tra được ai là người đến nộp tiền bảo lãnh sao?”
“Thông tin được bảo mật, cảnh sát bên kia không chịu tiết lộ ra.”
Bộ hướng đình trầm mặc một lát, nói: “Là anh, anh không đành lòng để em ở trong ngục giam chịu tội, cho nên tìm luật sư bảo lãnh cho em, dặn cảnh sát giữ bí mật là vì sợ người nhà anh biết được sẽ gây nên rắc rối không cần thiết.”
Chớp mắt một cái, An Chỉ Nguyệt cảm động đến hốc mắt phiếm nước mắt, giọng nói nghẹn ngào: “Cảm ơn anh, anh Đình.”
Bộ hướng đình giọng nói nhẹ nhàng, “Không cần khách khí với anh, sự an toàn của em mới là quan trọng nhất.
Đúng rồi, em trai Bộ Dực Thành của anh từ nước ngoài đã trở lại, mười năm trước em làm cậu ta bị thương, anh sợ cậu sẽ trả thù em, em phải để tâm một chút.”
An Chỉ Nguyệt cười chua xót, xem ra không phải là cô lo nghĩ nhiều, đến cả Bộ Hướng Đình cũng cảm thấy người đàn ông kia sẽ trả thù: “Được, em sẽ ghi nhớ.”
“Lễ trăm ngày của em gái anh đúng lúc anh đi công tác, nghe nói em có đến cúng viếng, còn bị em trai anh ôm đi, có chuyện gì xảy ra vậy?”
An Chỉ Nguyệt cũng không biết động cơ của người đàn ông kia là gì, nhưng từ mặt ngoài mà phân tích, lúc đó chắc là vì cô bị người nhà họ Bộ làm khó dễ, cho nên anh mới đem cô rời đi.
Suy nghĩ một lát, cô không dám kết luận vội, nhàn nhạt nói, “Em cũng không rõ anh ta muốn làm gì.”
“Ừm, người nhà của anh giống như không có dự định buông tha cho em, em phải cẩn thận một chút.”
An Chỉ Nguyệt hít hít cái mũi chua chát, da mặt dày hỏi, “Anh Đình, hiện tại em rất cần một công việc và một nơi ở, anh có thể giúp em hay không?”
“Chỉ Nguyệt, em họ của anh bị đầu độc, người trong nhà vẫn còn rất giận, bọn họ sẽ dùng hết hết thảy biện pháp để báo thù, em đừng tìm việc làm ở Đông thành, đi đến nơi khác trốn tạm một thời gian đi. Ngày mai anh phải đi nước ngoài công tác, chờ anh trở về anh giúp em nghĩ cách. Em còn tiền dùng không? Gửi anh số tài khoản, anh gửi tiền qua cho em…”
“Không cần, anh Đình, thật sự không cần.” An Chỉ Nguyệt chua xót mà miễn cưỡng cười nói, “Em có tiền, anh đi công tác đi, chờ anh đi công tác trở về lại nói sau.”
An Chỉ Nguyệt không đợi anh mở miệng nói chuyện, lập tức đem cuộc trò chuyện dừng lại.
Giờ khắc này, cô nghe được âm thanh tan nát cõi lòng.
Cho cho tiền, bảo cô rời Đông Thành?
Sao nghe lại buồn như vậy, Hộ Hướng Đình thật sự tin tưởng cô không phải là hung thủ giết người sao?
Nếu đã đem tiền nộp bảo lãnh cho cô ra, không phải nên cùng cô cùng nhau dũng cảm đối mặt, tìm được hung thủ chứng minh cô trong sạch mới đúng không?
Để cô trốn đi có ý nghĩa gì?
An Chỉ Nguyệt không hiểu được cách anh ta làm, hai người đàn ông quan trọng trong cuộc đời của cô đều làm cô thất vọng.