Khung cảnh vô cùng thê lương, thê lương một cách lạ thường, trong một con hẻm vắng vẻ, sâu hun hút.
Lúc này, An Chỉ Nguyệt đau lòng không thể giải thích được, cô không phải đau lòng vì tên xã hội đen mà là vì người đàn ông đằng đằng sát khí trước mặt cô.
Cô không biết tại sao mình lại cảm thấy đau lòng và sợ hãi đến vậy.
Bộ Dực Thành nhặt đá trên đất đi về phía tên côn đồ, An Chỉ Nguyệt biết rằng anh muốn giết anh ta. Hai tên côn đồ bị đánh gãy tay, chân và xương ức, nằm liệt và chờ chết dưới đất, nếu bị đánh nữa sẽ chết thật.
An Chỉ Nguyệt không biết sức lực đến từ đâu, cô nhanh chóng bò tới, ôm lấy chân phải của Bộ Dực Thành, khóc nức nở: “Bộ Dực Thành, không, uhuuuu…
Đừng đánh nữa … đừng …uhuuu…”
Bộ Dực Thành dừng lại, đôi mắt sắc lạnh đầy sát khí, anh nói với vẻ lạnh lùng tuyệt đối: “Bọn chúng đáng chết …”
Tiếng khóc của An Chỉ Nguyệt càng lúc càng bi thương, cô nức nở, nghẹn ngào ôm chặt lấy anh. “Huhu… Tôi xin anh đừng đánh nữa, tôi cầu xin anh, giết người…phải … đền mạng…huhu… anh không thể xảy ra chuyện…”
‘Anh không thể xảy ra chuyện’ năm chữ như ánh sáng ấm áp chiếu vào lòng Bộ Dực Thành, làm dịu đi mọi hận thù trong lòng anh.
Sự tức giận và bạo lực của anh ngay lập tức bị dập tắt. Bộ Dực Thành ném cục đá sang một bên, nhanh chóng cởi găng tay ném vào thùng rác, ngồi xổm xuống bế An Chỉ Nguyệt lên.
An Chỉ Nguyệt không ngừng run rẩy trong vòng tay anh, khóc như một đứa trẻ, thật bất an cũng thật bất lực.
Anh ôm chặt người phụ nữ vào lòng rồi nhanh chóng rời đi, tức tốc đến bệnh viện.
An Chỉ Nguyệt phải khâu năm mũi trong bệnh viện, khi chụp cắt lớp não phát hiện có bị chấn động nhẹ.
Đã năm giờ sáng, Bộ Dực Thành đưa An Chỉ Nguyệt về nhà.
Bầu trời hừng sáng, sương sớm ngưng tụ, không khí âm trầm và lạnh lẽo.
Bộ Dực Thành xuống xe, đi vòng quanh xe đến ghế lái phụ, mở cửa, cúi người ôm An Chỉ Nguyệt.
An Chỉ Nguyệt ngủ không yên giấc, vừa chạm vào đã hoảng sợ tỉnh lại, mơ màng nhìn thấy Bộ Dực Thành, cô an tâm nhắm mắt lại, để cho người đàn ông bế cô lên khỏi chỗ ngồi.
Cô yên tâm dựa vào lồng ngực ấm áp và mạnh mẽ của anh, tìm một nơi thoải mái để tiếp tục ngủ.
Anh ôm cô, vững vàng đi về phía ngôi nhà, trong nhà không có người ngoài, anh cúi người xuống, dùng tay còn lại nhập mật khẩu.
Nhẹ nhàng đá cánh cửa ra, ôm An Chỉ Nguyệt bước nhanh lên lầu, trực tiếp đi vào phòng của mình.
Bộ Dực Thành quỳ một chân trên giường, cẩn thận đặt An Chỉ Nguyệt ở giữa giường.
An Chỉ Nguyệt đã mặc lại chiếc áo sơ mi của anh lúc ở bệnh viện, lúc này anh mới nhìn cô chăm chú, áo thật rộng nhìn như mặc váy, không có cảm giác phản cảm, đẹp đến mức trong lòng anh thấy rung động mãnh liệt, có một cảm giác khó tả.
Bộ Dực Thành kéo chăn đắp cho cô, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa, anh ngồi ở mép giường, tựa lưng vào đầu giường, yên lặng nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang say ngủ của An Chỉ Nguyệt.
Anh không dám nghĩ đến hậu quả nếu không theo dõi An Chỉ Nguyệt, khi nghĩ rằng cô suýt bị giết, anh đã lo lắng và sợ hãi vô cùng. . Truyện Mạt Thế
Khuôn mặt thanh tú của An Chỉ Nguyệt hơi đỏ lên, có chút bụ bẫm như trẻ con, làn da như có mỡ khiến người ta muốn cắn một miếng. Đôi mi dày và mảnh xinh xắn như đôi cánh, chiếc mũi cao thanh tú và thẳng tắp, đôi môi anh đào ửng hồng, ẩm ướt làm say lòng người.
Càng nhìn, trái tim của Bộ Dực Thành như muốn nổ tung, khí huyết sôi trào, tế bào toàn thân đứng lên biểu tình, đầu ngón tay nhúc nhích, muốn chạm vào mặt cô, anh giơ tay lên liền đặt ngay xuống, sự kích động của anh đã bị anh kìm nén lại.
Anh hy vọng thời gian ngừng trôi, bức tranh sẽ dừng lại, cô sẽ nằm như vậy, bên cạnh anh cả đời!
Bộ Dực Thành nhìn An Chỉ Nguyệt ngủ bất động, từ 5 giờ sáng cho đến 11 giờ trưa, anh không hề cảm thấy mệt mỏi.
Ánh nắng từ ban công chiếu vào, làm bừng sáng cả căn phòng. Anh không quan tâm tới hương hoa chim muông ngoài cửa sổ, với nắng và gió, chỉ cần có cô ở trên giường, chỉ cần yên lặng ngắm nhìn, ở bên cạnh là đủ rồi.
An Chỉ Nguyệt đột nhiên tỉnh dậy sau cơn ác mộng, cô đột ngột bật dậy, hoảng hốt nhìn căn phòng, thở hổn hển và mồ hôi nhễ nhại.
Không có ai trong phòng, và đồng hồ trên tường hiển thị 1:00. Cô chắc chắn rằng mình đã an toàn vào lúc này, cô cũng trấn an mình, khẽ thở phào.
Đây là lần thứ hai cô thức dậy trong ngôi nhà của Bộ Dực Thành.
Căn phòng quen thuộc, trang phục quen thuộc.