Bởi vì nụ hôn của ang quá cuồng nhiệt, quá sâu như thể muốn nuốt chửng cô vào bụng.
Bộ Dực Thành nhìn xuống người phụ nữ trong vòng tay mình, nhìn khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt ngượng ngùng và cảm xúc khó tả.
Anh cảm thấy như thể mình vừa ăn một hũ mật ong ngọt ngào đến mê hồn.
Rời khỏi môi là bởi vì cô không thể thở, hôn đến mức phát hiện cô có chút khó chịu mới lưu luyến miễn cưỡng mà buông cô ra.
Nhìn khuôn mặt dễ thương và hấp dẫn của cô lúc này, anh không thể không muốn hôn cô một lần nữa.
Sự cảm giác không được thỏa mãn này đang hành hạ anh.
Sau khi An Chỉ Nguyệt ổn định cảm xúc, cô chậm rãi đẩy lồng ngực anh lùi ra xa, Bộ Dực Thành không những không buông ra, còn tiến lại gần, giọng nói khàn khàn từ tính trầm thấp, anh thì thào: “Chỉ Nguyệt.”
“Hả? ”An Chỉ Nguyệt cúi đầu trả lời một tiêng, không có dũng khí nhìn hắn.
“Ngẩng đầu lên.”
Nhưng mà, An Chỉ Nguyệt lại càng ra sức đè thấp đầu mình xuống, khẽ lắc đầu.
“Nghe anh.” Anh mang theo giọng điệu nỉ non nói.
An Chỉ Nguyệt vẫn cứ như vậy vùi đầu vào lồng ngực rắn chắc của anh không chịu ngẩng đầu lên, e thẹn mà chui vào trong lòng anh.
Sự chủ động lại thân mật này khiến lòng Bộ Dực Thành phấn chấn, cũng tràn ngập vui sướng.
Khóe miệng anh không khỏi khẽ nhếch lên, nở một nụ cười ngọt ngào.
Con gái sống nội tâm, có lẽ lúc này không cách nào cởi mở như đàn ông, luôn cảm thấy ngại ngùng, khó xử.
Bộ Dực Thành không làm cô khó xử nữa, theo sự nhút nhát của cô, cả hai ở trong bếp một lúc, sau khi sự ngại ngùng qua đi, họ bắt đầu nấu ăn.
Sự tiếp xúc thân thiết này khiến tình cảm giữa hai người ngày càng gần gũi, họ cảm thấy đã vượt qua một khoảng cách không thể tiếp cận mà từ từ bước về phía nhau.
Trái tim cũng gần kề.
Bầu trời xanh thẳm, mấy trắng vờn quanh.
Một mảng quang đãng, cỏ cây hoa lá trong biệt thự mọc lên tươi tốt.
Bộ Dực Thành đứng ngoài vườn nghe điện thoại.
Bởi vì An Chỉ Nguyệt ở trong biệt thự, anh không muốn An Chỉ Nguyệt nghe thấy.
Cuộc gọi đến từ Bộ Hướng Đình.
Khẩu khí vô cùng khó chịu và hung hăng: “Bộ Dực Thành, cậu đã làm gì đối với Chỉ Nguyệt. Tôi không phải đã sớm cảnh cáo cậu không được tiếp cận cô ấy.
Cô ấy là người phụ nữ của tôi. Vậy mà cậu dám cướp…?”
Bộ Dực Thành Không khỏi chế nhạo lạnh lùng: “Người phụ nữ của anh? Dùng cái gì để chứng minh chứ?”
“Ý của cậu là gì? Cậu muốn đối địch với tôi sao?”
“Tôi chưa bao giờ muốn cùng với anh tranh giành An Chỉ Nguyệt, kết hôn với tôi đều là ý muốn của cô ấy. Tôi không hề ép buộc. Sao có thể gọi là cướp đoạt được chứ?.”
Bộ Hướng Đình nghiến răng nói:”
Cậu nhớ kỹ cho tôi, tôi sẽ không để cậu được như ý đâu. An Chỉ Nguyệt là của tôi, tốt hơn hết cậu nên nhìn rõ sự thật này, ngay lập tức kết thúc cuộc hôn nhân này, nếu không tôi sẽ khiến cậu phải hối hận.
“
Bộ Dực Thành một tay đút túi quần, thong thả đi đến giữa khu vườn, nhìn vẻ đẹp tươi tốt xanh tươi, tâm tình không chút nào bị ảnh hưởng, nhẹ giọng nói: “Không được, An Chỉ Nguyệt bây giờ là em dâu họ của anh, mong anh có thể tôn trọng.”
“Cái rắm.” Bộ Hướng Đình trực tiếp nói.
“Tôi không có gì để nói với anh.”
“Bộ Dực Thành, hay cho cậu. Cô ta là người phụ nữ mà ông nội ghét nhất. Cô ta là kẻ thù của gia tộc chúng ta. Tôi cũng không dám lấy cô ta. Cậu cưới cô ta về không nói một lời. Để rồi coi người trong nhà làm thế nào xử lý cậu. “