Tâm trạng bất ổn, nói xong cô cầm lấy đĩa, xoay người rời đi.
Khoảnh khắc An Chỉ Nguyệt xoay người bước vào biệt thự, nước mắt trong khóe mắt, không nhịn được mà xuống.
Những giọt nước mắt trong veo lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Tâm trạng của cô trở nên vô cùng u ám và cô sợ rằng mình sẽ không nhìn thấy ánh sáng.
—— Sáng hôm sau, khi những tia nắng ban mai mờ nhạt.
Ngay khi An Chỉ Nguyệt vùng dậy, vì nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.
Cô nhấc điện thoại lên và nhìn vào màn hình.
Là Hạo Nhi gọi tới.
Cô nhìn số của người gọi, cảm giác rất nặng nề, không biết có nên trả lời hay không.
Cô từng coi Hạo Nhi là người bạn gái tốt nhất và thân nhất, nhưng cô không ngờ Hạo Nhi lại lấy trộm điện thoại di động của cô, lấy số điện thoại của Bộ Dực Thành, thậm chí còn nói xấu cô trước mặt Bộ Dực Thành.
Loại người hai mặt như vậy, sao cô còn có thể nhiệt tình cho được?
Nhưng do tình bạn nhiều năm, An Chỉ Nguyệt vẫn trả lời cuộc gọi.
“Alo, Tiểu Nhi.”
“Chỉ Nguyệt, chào buổi sáng, hôm nay cậu có rảnh không? Chúng ta cũng nhau ra ngoài uống cafe đi.”
“Rảnh, chỉ có hai chúng ta sao?” An Chỉ Nguyệt nhàn nhạt hỏi.
“Đúng vậy, chỉ có hai chúng ta, mình có chuyện muốn nói với cậu, Mình sẽ gửi địa chỉ cho cậu.” Hạo Nhi ôn tồn nói.
An Chỉ Nguyệt suy nghĩ một lúc và trả lời. “Được.”
An Chỉ Nguyệt đặt điện thoại xuống, đứng dậy tắm rửa, trang điểm đơn giản rồi đi ra ngoài sau khi thay đồ xong.
Cô bước ra khỏi phòng và cũng không thấy Bộ Dực Thành ở nhà, cô chưa kịp chào Bộ Dực Thành liền đi ra ngoài.
Hạo Nhi hẹn cô đến phố đi bộ ở trung tâm thành phố. Đưa cô đi cùng đi dạo phố.
Trên đường đi, tâm trạng An Chỉ Nguyệt không tốt.
Hạo Nhi nói qua điện thoại rằng cô ta có chuyện muốn nói với cô.
Nhưng gặp mặt cũng không có gì quan trọng phải nói với cô, chỉ là cùng nhau đi dạo phố.
An Chỉ Nguyệt sốt ruột hỏi, Hạo Nhi, cậu muốn đưa mình đi đâu vậy? Cậu muốn nói gì với mình??”
Hạo Nhi tươi cười vui vẻ, sự vui mừng thể hiện trong ánh mắt: “Sắp đến rồi, một lát nữa cậu sẽ biết.”
Sau một hồi đi bộ một đoạn đường dài, hóa ra là đến bên ngoài một quảng trường, nơi có rất nhiều người qua lại.
Mà trong đám đông náo nhiệt này.
Đột nhiên, một bé gái bất ngờ bước ra và đưa cho cô một bông hồng.
An Chỉ Nguyệt bối rối.
Đang ngơ ngác cầm bông hồng thì bất ngờ có một chàng trai khác bước đến và đưa cho cô một bông hồng khác.
Cứ như vậy, hết người lạ này đến người lạ khác, lần lượt tặng cô hoa hồng, sau một lúc, trong tay cô ôm cả một bó.
An Chỉ Nguyệt bối rối nghiêng đầu nhìn Hạo Nhi bên cạnh, chỉ thấy cô ta đang dùng điện thoại di động quay phim, trên mặt mang theo nụ cười của bà thím.
“Hạo Nhi, có chuyện gì vậy.” Câu này của An Chỉ Nguyệt có chút tức giận.
Rốt cuộc, những bông hồng cứ ào ạt tới như này không hề đơn giản.
Hơn nữa Hạo Nhi cũng biết rằng cô đã đăng ký kết hôn với Bộ Dực Thành.
Hạo Nhi không trả lời.
Lúc này, một chiếc máy bay không người lái bay trên bầu trời, bay lơ lửng trên đầu An Chỉ Nguyệt.