Bên kia điện thoại, An Chỉ Nguyệt đang giải thích.
Bộ Dực Thành nghe mà không nói lời nào, Lạc Thập Thất tò mò, hận không thể dán lỗ tai vào điện thoại di động.
Không biết An Chỉ Nguyệt đã nói gì với anh, làm cho khuôn mặt anh giờ phút này trở nên tức giận, sắc mặt khó coi vô cùng.
Có vẻ như điều gì đó tồi tệ đã xảy ra.
Lạc Thập Thất cầm tập tài liệu lên, hơi cúi đầu khi anh đang nghe điện thoại, sau đó rời khỏi văn phòng.
Nếu cậu không rời đi, cậu sẽ bị liên luỵ.
“Anh Dực Thành, bạn em nói hôm nay đưa em đi chơi. Em cứ tưởng là đi mua sắm bình thường. Không ngờ cô ta đưa em đến phố đi bộ. Em bị Lục Minh cầu hôn, em rất muốn bỏ đi nhưng có quá nhiều người xung quanh em. Họ còn chụp ảnh, quay video lại, hiện tại đang bị phát tán rất nhiều trên Internet. “
Nghe An Chỉ Nguyệt nói xong, khuôn mặt Bộ Dực Thành đen như mực, anh nhàn nhạt nói: “Không sao đâu.”
An Chỉ Nguyệt cũng không biết trả lời cuộc gọi như thế nào, đành nói: “Vậy, Anh đi làm đi.”
Sau đó liền ngắt cuộc gọi.
Bộ Dực Thành để điện thoại xuống, lên mạng tìm kiếm bốn chữ: “cầu hôn không thành.”
Không cần An Chỉ Nguyệt nói, anh cũng biết rằng chắc chắn đối phương đã thất bại.
Vì An Chỉ Nguyệt là vợ anh, là người phụ nữ đã có chồng.
Kết quả là, một tin tức mới nhất xuất hiện đầu tiên. Quả thật có rất nhiều video và hình ảnh đã được lan truyền rầm rộ, nhưng phần lớn trong số đó là những tin tức tầm phào về sự thất bại của người đàn ông và tin tức chế nhạo.
Dù đây không phải là ngôi sao nổi tiếng thì loại tin tức này cũng bị người khác cười nhạo, cũng sẽ không quan tâm lắm nhưng ở trong mắt Bộ Dực Thành là chuyện lớn.
Anh gác công việc sang một bên, cầm điện thoại lên gọi cho Lạc Thập Thất.
Ngay khi Lạc Thập Thất kết nối, anh lạnh lùng và hùng hồn nói: “Cậu lập tức liên hệ với một số nền tảng lớn và xóa tất cả tin tức về màn cầu hôn của Chỉ Nguyệt.”
“Cô An được cầu hôn sao?”
“…” Bộ Dực Thành im lặng.
Qua chiếc điện thoại, Lạc Thập Thất có thể cảm thấy lạnh sống lưng.
Cậu lập tức im lặng, không dám nói thêm một lời nào, đành trả lời: “Vâng sếp.”
Sau đó anh ngắt cuộc gọi.
Bộ Dực Thành ném điện thoại lên bàn, nhắm mắt dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi, đầu đau dữ dội.
Cơn đau đầu đột ngột khiến anh cảm thấy nóng ruột.
Đầu óc anh chỉ toàn cảnh An Chỉ Nguyệt được cầu hôn, dù không có mặt nhưng anh đã xem đoạn video trên mạng, giống như ước mong của mọi phụ nữ.
Nhưng đối với anh, An Chỉ Nguyệt lại là người mở miệng nói đến chuyện kết hôn trước.
Liệu cô ấy có để tâm vì không có lời cầu hôn nào không?
Bộ Dực Thành càng nghĩ về nó, anh càng cảm thấy đau đầu.
Anh ấn đầu ngón tay ở thái dương và thở dài.
Sau một lúc, anh đứng dậy khỏi bàn làm việc và ra ngoài văn phòng với chiếc điện thoại di động của mình.
Sau nửa giờ, xe của Bộ Dực Thành trở về nhà.
An Chỉ Nguyệt đang chuẩn bị bữa tối trong bếp nghe thấy tiếng mở cửa liền vội vàng tắt bếp, rửa tay chạy ra ngoài.
“Anh Dực Thành…”
Bộ Dực Thành vừa bước vào vừa cởi áo vest, anh nhìn An Chỉ Nguyệt bằng ánh mắt dịu dàng, sau đó nhàn nhạt đáp: “ừm.”
“Anh đi làm về sớm vậy?”