Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 71: Chương 71




“Anh ta là Kiều Huyền Thạc, đại

tướng trẻ tuổi nhất của Tịch Quốc,

người đàn ông quyền lực nhất trong

quân đội của chúng ta. Nghe nói

còn là anh em tốt của Chủ tịch

nước.’

“Người con gái bên cạnh anh ta là ai

thế?”

“Xem bộ dạng chắc là bạn nhảy

hoặc là bạn gái đó. Nghe nói anh ta

còn độc thân.”

“Đẹp quá…

“Người ta là đại tướng. Đương nhiên

bên cạnh gái nhiều như mây. Cô

nào cô nấy đều phải xinh đẹp rồi.”

“Không biết là con gái nhà ai mà có

phúc như vậy…

Mà Kiều Huyền Hạo và Kiều Tiếu

Tiếu đứng giữa đám đông cũng

nhìn thấy cảnh tượng này.

Hai người kinh ngạc sững sờ. Đều

giống như mọi người mà cảm thấy

ngạc nhiên, giật mình và cả nghi

ngờ.

Kiều Tiếu Tiếu hít sâu một hơi,

nghiến răng nghiến lợi: “Cái con nhỏ

Bạch Nhược Hy đáng chết này, vậy

mà dám lừa mình, không phải đã

nói là không dự tiệc rồi sao? Mặc dù

không có ăn mặc giống mình nhưng

lại dám ăn mặc đẹp đẽ như vậy.

Mày thật là muốn chết rồi…”

Nói xong, Kiều Tiếu Tiếu dẫn ly rượu

trong tay xuống bàn, đẩy đám người

ra mà xông tới.

Kiêu Huyền Hạo nắm lấy cánh tay

cô ta kéo lại: “Tiếu Tiếu, em muốn

làm gì?”

“Anh hai buông tay ra. Lần này Bạch

Nhược Hy chết chắc rồi. Em muốn

chẻ đầu nó ra. Vậy mà dám lừa em.”

Kiều Tiếu Tiếu giống như nhím xù

lông, hoàn toàn không chú ý tới hình

tượng mà tức giận gào thét.

Lúc này Kiều Huyền Hạo đã đủ

buồn rầu rồi liền tức giận kéo Kiêu

Tiếu Tiếu lại, nhỏ giọng hỏi: “Em

không thấy cô ấy khoác tay cậu ba

sao? Em mà dám ởi qua gây sự với

cổ thì người chết là em đó.”

Kiều Tiếu Tiếu mới phản ứng lại. Cô

ta chỉ một lòng nghĩ đến Bạch

Nhược Hy dám trang điểm đẹp đẽ

xuất hiện mà lại quên mất còn có

một người đàn ông ở bên cạnh.

Cô ta bình tĩnh lại mới nghi ngờ nói:

“Tại sao Bạch Nhược Hy lại nắm tay

anh ba vậy?”

Ngây ngốc vài giây, Kiêu Tiếu Tiếu

mới kéo tay Kiêu Huyền Hạo đi qua

bên đó: “Anh hai, chúng ta đi qua

xem xem.’

Kiều Huyền Hạo bị Kiều Tiếu Tiếu

kéo đến chỗ sân khấu.

Những người đang có mặt đa số

đều là dân làm ăn. Cho dù là người

có tiếng tăm địa vị cũng không có

giao thiệp gì với quân nhân như

Kiều Huyền Thạc. Trừ việc ngước

mắt nhìn anh, căn bản đều không

dám lại gân. Thậm chí có tò mò hơn

nữa cũng không có gan đi qua bắt

chuyện làm quen.

Lòng bàn tay Bạch Nhược Hy đổ

đầy mồ hôi.

Nhiều người nhà càng lại gần, tim

cô lại càng đập thình thịch.

Cô căng thẳng tới nỗi hai chân đều

mềm nhữn, sắp đứng không nổi rồi.

Bạch Nhược Hy nhìn thấy sắc mặt

toàn bộ người trong nhà đều tối tăm

nặng nề. Hơn nữa ánh mắt cũng

tràn đầy chán ghét và tức giận.

Đặc biệt là mẹ cô An Hiểu. Ánh mắt

hận không thể giết cô đó tựa như

lưỡi dao xoáy mạnh vào tim cô.

Cô nuốt nước bọt, căng thẳng nắm

chặt lấy cánh tay Kiều Huyền Thạc.

Sau khi lại gân, Kiều Huyền Thạc chỉ

chào hỏi ông nội: “Con chào ông.”

Ngay cả một từ Bạch Nhược Hy

cũng không có cách nào nói ra cho

nên cô chỉ có thể từ từ buông cánh

tay Kiều Huyền Thạc ra mà run run

cúi người.

Ông im lặng. Ánh mắt sắc lạnh, sắc

mặt cũng nặng nề. Những nếp nhăn

trên khuôn mặt đều giấu không nổi

sự tức giận trong ánh mắt. Hai tay

ông ta nắm chặt lấy thành xe lăn,

dường như đang dùng sức đến nỗi

trên gân xanh đều nổi rõ lên mu bàn

tay gầy gò.

Lửa giận đang từ từ thiêu đốt khắp

nơi khiến không ai dám nói chuyện.

Ngay cả hít thở cũng không dám

dùng sức.

Âm nhạc có hay đi chăng nữa cũng

không thể át nỗi ngọn lửa chiến

tranh đang trỗi dậy này.

Bạch Nhược Hy cúi đầu không dám

nhìn mọi người.

Kiều Huyền Thạc biết mọi người

đều sẽ đem tất cả tội lỗi đều đổ lên

đầu Bạch Nhược Hy cho nên anh

mới lạnh nhạt mở miệng: “Con có

chuyện muốn thông báo với mọi

người.”

“Huyền Thạc, đợi buổi lễ kết thúc rồi

nói.” An Hiểu căng thẳng mở miệng.

Ánh mắt van xin nhìn anh.

Kiều Huyền Thạc hoàn toàn phớt lờ

lời bà mà nói rõ ràng từng câu từng

chữ: “Con thật xin lỗi vì trễ như vậy

mới thông báo cho mọi người. Hai

tháng trước, lúc Nhược Hy còn

không biết chuyện gì xảy ra, con đã

lợi dụng quyền lực của mình mà ép

cổ thành vợ con. Cô ấy chỉ mới biết

chuyện gần đây thôi. Cho nên…”

Kiều Huyền Hạo nghe tới đây cũng

nhịn không nổi nữa liền xông ra

nắm lấy cổ áo của Kiều Huyền Thạc,

tức giận nói: “Kiều Huyền Thạc, mày

nói cái gì? Mày nói lại lần nữa coi…”

Kiều Tiếu Tiếu kinh ngạc tới đờ

người. Cô ta sững người rôi ngốc

nghếch cười, miệng lầm bẩm: “Bạch

Nhược Hy kết hôn rồi sao? Bạch

Nhược Hy thật sự đã đăng ký kết

hôn rồi? Ha ha… Bạch Nhược Hy kết

hôn rồi.”

Kiêu Huyền Thạc khẽ nhíu mày, nhìn

thẳng vào Kiều Huyền Hạo: “Chính

là lời mà anh vừa mới nghe đấy.”

“Mày dùng quyên lực ép Nhược Hy

thành vợ mày. Mày có hỏi cổ có

đồng ý hay không chưa? Mày hỏi cổ

chưa?” Kiều Huyền Hạo tức giận tới

nỗi hai mắt đỏ quạch. Bàn tay đang

nắm cổ áo anh run rẩy.

Những người đứng xung quanh xem

náo nhiệt bắt đầu thì thâm thảo

luận. Mọi người đều đã biết chuyện

Kiều Huyền Thạc lấy vợ và người

con gái đó là vợ anh chứ nhất thời

vẫn chưa biết thân phận của Bạch

Nhược Hy.

Kiêu Huyền Thạc lạnh nhạt tiếp lời:

“Cô ấy không đồng ý. Các người

càng không chấp nhận. Cho nên em

mới tự mình hành động rồi quyết

định chuyện này.”

Kiêu Huyền Thạc đau lòng nhìn về

phía Bạch Nhược Hy. Cô chỉ im lặng

đứng một bên, cúi đầu nắm chặt tay

mà tiếp tục không lên tiếng.

Nhìn thấy người em gái mình yêu

thương nhất bị lừa kết hôn, tim anh

đau như dao cắt. Sau đó liền khống

chế không được mà hung hăng nắm

lấy cổ áo Kiều Huyền Thạc: “Cái

thằng khốn này…”

Khoảnh khắc nắm đấm của anh ta

rơi xuống, Kiều Huyền Thạc đã nhẹ

nhàng né được. Không cần tốn chút

công sức nào cũng có thể đẩy Kiều

Huyền Hạo ra.

Kiêu Huyền Hạo đánh hụt. Sau khi

tiến lên hai bước cũng chạm không

tới một sợi lông của Kiều Huyền

Thạc mà ngược lại còn thiếu chút

nữa ngã sóng xoài ra đất.

“Buông tay.” Sau khi Kiều Huyền

Hạo đứng dậy liền nhịn không nổi

mà đẩy Kiều Tiếu Tiếu ra. Ánh mắt

anh tức giận như muốn giết người

nhìn chằm chằm vào Kiều Huyền

Thạc.

Kiều Tiếu Tiếu nhỏ giọng phun ra

một câu: “Ngay cả một sợi tóc của

anh ấy anh chưa kịp chạm tới thì đã

chết rất khó coi rồi. Trên người anh

ấy có súng đó.”

Kiêu Huyền Hạo lập tức tỉnh táo lại

vài phần.

Ông vẫy tay gọi quản gia bên người

lại, thì thâm nói vài câu. Sau đó

quản gia lập tức xoay người rời

khỏi.

Kiều Huyên Thạc sửa sang lại quần

áo một chút mới đi qua bên người

Kiêu Huyền Hạo, nhẹ nhàng nói:

“Muốn đánh thì đổi chỗ khác, em để

cho anh đánh. Nhưng không phải

bây giờ.”

Kiều Huyền Thạc đi lướt qua người

anh rồi đến bên cạnh Bạch Nhược

Hy, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

Khoảnh khắc này, tay cô càng run

rẩy dữ dội. Lòng bàn tay đều đổ đầy

mồ hôi.

Bạch Nhược Hy biết Kiều Huyền

Thạc đã ôm hết trách nhiệm lên

người mình. Nhưng những người

này sẽ không phân ra ai đúng ai sai

mà chỉ đổ hết mọi tội lỗi lên đâu cô

mà thôi.

Kiêu Huyền Thạc nhẹ nhàng sờ tay

cô, hy vọng có thể hóa giải được nỗi

sợ hãi trong lòng Bạch Nhược Hy.

Anh chọn ngày hôm nay mà công

bố là bởi vì muốn để cho toàn thế

giới biết vợ của Kiều Huyền Thạc

gọi là Bạch Nhược Hy, không để cho

người nhà anh có cơ hội đề phòng

và ngăn cản chút nào.

“Ông nội, con với vợ con Nhược Hy

chúc mừng buổi lễ kỷ niệm trăm

năm ngày thành lập tập đoàn nhà

họ Kiều thành công tốt đẹp. Chúc

cho công ty nhà chúng ta càng

thêm rực rỡ huy hoàng hơn nữa.’

Ông đã tám mươi tuổi rồi, có sóng

to gió lớn nào mà chưa từng trải

qua, chút “kinh ngạc” thế này còn

có thể chịu đựng được cho nên ông

ta lạnh lùng từ từ mở miệng: “Ừ.

Cảm ơn con chúc mừng. Chúng ta

đi chào hỏi khách khứa đi. Buổi lễ

cũng chuẩn bị bắt đầu rồi.”

“Cha… An Hiểu sững sờ tiến lên

một bước, cúi người tức giận hỏi:

“Lễ nào cha không quan tâm nữa

sao?”

Ông nhẹ nhàng thì thầm một câu:

“Bình tính đi.”

An Hiểu tức giận tới nỗi hai mắt

ngập đầy nước, đứng thẳng người

mà nhìn lên bầu trời đen nhánh rồi

hít thở sâu một hơi.

Khắp nơi đều là khách khứa. Bọn họ

cũng không tiện giải quyết chuyện

gì cho nên chỉ có thể bình tĩnh lại,

không thể để mất mặt tại buổi tiệc

của nhà mình.

Kiều Huyền Hạo thở hổn hển, chống

nạnh nhìn Kiều Huyền Thạc và Bạch

Nhược Hy. Thế nhưng ngọn lửa

trong lòng không cách nào dập tắt

được, chỉ có thể nhìn trời mà trong

lòng ngay cả một giây đều không

thể bình tĩnh lại.

Kiều Tiếu Tiếu đứng bên cạnh anh,

khoanh tay trước ngực mà cười rất

đắc ý. Sau đó còn bồi thêm vài câu:

“Lần đầu tiên cảm thấy Bạch Nhược

Hy xinh đẹp như vậy. Đúng là quá

xứng với anh ba đó.”

“Anh ba quá ngâu luôn, cưới vợ thì

phải như thế chứ. Không quan tâm

tới ai phản đối. Ngay cả ông trời

nhúng tay vào cũng vô dụng. Muốn

cưới ai thì cưới, đúng thật là thần

tượng của em đói”

“Bạch Nhược Hy không đồng ý mà

còn có thể làm giấy kết hôn. Xem ra

em phải tìm anh ba giúp em mới

được… Kiều Tiếu Tiếu xoay người

nhìn về phía Kiều Huyền Hạo hỏi:

“Anh hai, anh thấy thế nào?”

“Hừ!” Kiều Huyền Hạo hừ một tiếng,

bước nhanh rời khỏi.

Kiều Tiếu Tiếu vội vàng đuổi theo

sau: “Anh hai, anh muốn đi đâu. Đợi

em với…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.