Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 7: Chương 7




Kiêu Huyền Thạc im lặng không nói.

Khởi động xe, đạp cần, lái xe rời

khỏi nhà họ Kiều.

Trên đường, Bạch Nhược Hy cảm

thấy như sắp ngạt thở tới nơi. Rõ

ràng cửa xe đều mở, hai người cách

nhau một chút nhưng cô lại không

thể khống chế được tim mình. Nhịp

đập càng lúc càng nhanh, căng

thẳng đến lòng bàn tay đều đổ mồ

hôi.

Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi

trưởng thành cô ở cùng Kiều Huyền

Thạc nửa tiếng trong một khoảng

không gian nhỏ như vậy. Ngay cả

thở cũng không dám thở mạnh, sợ

rằng sẽ lộ ra suy nghĩ của bản thân.

Chiếc xe dừng lại trước cửa của

một tòa quân khu. Bạch Nhược Hy

nhăn mày, vội vàng tháo dây an

toàn, mở cửa xuống xe.

Tòa nhà trước mặt chính là khu

giam giữ mẹ của cô.

Bởi vì sự tình nghiêm trọng, trước

khi mở phiên tòa xét xử, trừ luật sư,

những người khác đều không được

phép gặp mặt.

Cô dùng hết cách cũng không thể

gặp được mẹ mình.

Bạch Nhược Hy sửng sốt nhìn về

phía Kiều Huyền Thạc ở đầu xe bên

kia. Chỉ thấy anh đi sang một bên

lấy điện thoại ra gọi điện.

Hai phút sau, một tốp lính vũ trang

mở cửa bước ra, cung kính chào

Kiêu Huyền Thạc.

Bạch Nhược Hy nhìn đến đờ người.

Trước mặt quyền lực tưởng chừng

uy nghiêm đến không thể xâm

phạm, vào trong tay Kiêu Huyền

Thạc lại dễ dàng như thế. Chỉ cần

gọi một cuốc điện thoại mà thôi.

Khoảnh khắc này, trái tim đầy

ngưỡng mộ lại lân nữa dâng trào.

Cô ngoan ngoãn đi theo Kiều Huyền

Thạc, suôn sẻ không trở ngại đi qua

vài cánh cửa sắt đến phòng gặp

mặt.

Lúc Bạch Nhược Hy tiến vào liền

nhìn thấy mẹ cô đã sớm chờ bọn họ

ở trong phòng.

Gương mặt xanh xao nhưng vẫn

không che được khí chất tao nhã.

Mắt của bà ảm đạm nhưng nụ cười

lại hiên hòa như thế.

“Mẹ… Bạch Nhược Hy nén nước

mắt, lao tới ôm lấy An Hiểu.

Mắt An Hiểu ươn ướt, nghẹn ngào

nói: “Nhược Hy, con vào đây bằng

cách nào?”

Bạch Nhược Hy chớp chớp mắt,

nuốt nước mắt vào trong rồi vội

vàng đẩy bà ra ôn chuyện: “Mẹ, là

anh ba dẫn con vào.”

An Hiểu cúi đầu lén gạt lệ nơi khóe

mắt, ngẩng đầu mỉm cười nhìn ra cửa.

Kiêu Huyền Thạc chậm chạp tiến

vào, ánh mắt ôn hòa. Giọng nói

cũng không còn lạnh lùng như lúc

trước mà biến thành ấm áp: “Mẹ có

khỏe không?”

An Hiểu mỉm cười: “Rất tốt. Người ở

đây đều rất tốt với mẹ. Mẹ sống ở

đây như hoàng hậu vậy. Ăn no rồi

ngủ, chuyện gì cũng không cần làm.”

Bạch Nhược Hy vô cùng kinh ngạc.

Cô quay đầu nhìn Kiều Huyền Thạc.

Chỉ thấy thái độ của anh đối với cô

hoàn toàn khác biệt.

“Ngồi xuống nói chuyện đi.” Kiều

Huyền Thạc làm động tác mời, vô

cùng cung kính.

Bạch Nhược Hy thấy ấm lòng. Mặc

dù người đàn ông này ghét cô

nhưng ít nhất vẫn tôn kính mẹ, cũng

không uổng công mẹ cô hết lòng

thương yêu ba anh em bọn họ suốt

hai mươi mấy năm nay.

An Hiểu ngồi xuống trước mặt hai

người họ. Bạch Nhược Hy cùng Kiều

Huyền Thạc sóng vai ngồi xuống.

Mặc dù rất khó chịu nhưng trên mặt

An Hiểu luôn cố gắng giữ nụ cười

vui vẻ, từ từ nói: “Huyền Thạc, con

không cân cho mẹ đặc quyền nào

cả. Như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt.

Vẻ mặt Bạch Nhược Hy mù mịt.

Kiêu Huyền Thạc nở nụ cười đắng

chát: “Cái này không tính là đặc

quyền gì.”

“Cảnh sát nhìn thấy mẹ đều cúi đầu

khom lưng. Làm như không phải mẹ

đến ngồi tù vậy? Rõ ràng là tới

hưởng phúc. Làm mấy phạm nhân

khác xem mẹ như diêm vương, sợ

hãi vô cùng.”

Kiêu Huyền Thạc mím môi, cúi đầu

không nói gì.

Bạch Nhược Hy vội vàng nắm lấy

tay của An Hiểu: “Mẹ, khoan hãy nói

tới những việc này. Mẹ đem đầu

đuôi sự tình kể cho anh ba đi. Còn nữa mẹ…

“Nó lần trước đến thăm mẹ không

phải đã…” An Hiểu ngơ ngác.

“Khu khụt”

Kiêu Huyền Thạc đưa tay lên khẽ ho

hai tiếng, ngắt lời An Hiểu.

Bạch Nhược Hy nghi hoặc nhìn về phía anh.

Cô trăm ngàn cay đắng van xin anh,

hóa ra anh chỉ xem cô như con khỉ

để chơi đùa? Không phải anh nói sẽ

không quan tâm sao? Tại sao lại gài bẫy cô?

“Mẹ, mẹ kể hết mọi chuyện ra đi.”

Kiêu Huyền Thạc bình tĩnh nói.

An Hiểu cảm thấy Kiều Huyền Thạc

rất kỳ lạ nhưng cũng không phiền kể

lại lân nữa chuyện diễn ra vào hai tuần trước.

“Ngày đó…

“Ngày đó thím hai của con hẹn mẹ

đi thẩm mỹ viện. Mẹ nghĩ sau này

con cũng kết hôn với Doãn Nhụy rồi,

con bé chính là con dâu của mình,

muốn tiếp xúc nhiều một chút cho

nên mẹ cũng gọi nó lên xe. Bọn mẹ

ba người đi thẩm mỹ viện, ăn trưa

bên ngoài, mua sắm. Buổi chiều

khoảng ba giờ, Doãn Nhụy nói muốn

học làm bánh ngọt. Vừa đúng lúc

thím hai con là chuyên gia nấu

nướng. Bọn mẹ mới cùng đến vườn

phía Bắc làm bánh ngọt.”

“Ngày đó chú hai và con gái của

thím ấy đều không có ở nhà. Hai

người làm trong nhà cũng đang cọ

rửa hồ bơi ở Thiên Thai. Doãn Nhụy

rời khỏi trước đó, tiếp theo mẹ cũng

trở vê vườn phía Nam rồi… Nhưng

không thể ngờ chưa tới một tiếng

liên nghe thấy tiếng xe cứu hộ và

cảnh sát. Ngày hôm sau cảnh sát

liên đến bắt giam mẹ.”

Bạch Nhược Hy chau mày lo lắng:

“Camera đâu? Nhà bếp có

camera…

“Cảnh sát nói ngày đó đúng lúc toàn

bộ hệ thống camera của nhà họ

Kiều đều bị hư. Hơn nữa mẹ quên

mang áo khoác và điện thoại vê.

“Dao gọt hoa quả đâm vào người

thím hai sao lại có dấu vân tay của mẹ?”

An Hiểu lắc đầu, thở dài nói: “Haizz,

cái này thật oan uổng. Ngày đó mẹ

phụ trách gọt hoa quả. Trên cán dao

đương nhiên có dấu vân tay của mẹ rồi.

Bạch Nhược Hy che mặt, ngồi trên

bàn lo nghĩ không yên. Cô hiện tại

hận bản thân không đủ thông minh,

càng sốt ruột suy nghĩ càng loạn.

Kiêu Huyền Thạc chậm chạp nói:

“Quan trọng hơn là trong kế móng

tay của thím có tóc của mẹ. Kết quả

ADN đã xác nhận rồi.”

An Hiểu gật đầu, vô cùng bình tĩnh:

“Đây là cố ý hãm hại. Mẹ bị oan

cũng không sao. Nhưng đáng

thương thay cho thím hai con còn

trẻ như vậy mà đã ra đi. Tên hung

thủ giết người mất trí này nhất định

sẽ gặp báo ứng.”

“Doãn Nhụy có thể giúp mẹ làm

chứng không?” Bạch Nhược Hy

ngoan ngoãn nhìn về phía Kiều

Huyền Thạc. Ánh mắt tràn đầy hy

vọng hỏi.

“Hỏi tôi làm gì?” Lông mày Kiều

Huyền Thạc nhăn lại. Sắc mặt trâm

xuống.

Bạch Nhược Hy bị khí thế lạnh lùng

của người đàn ông này ép tới mức

không dám phát ra tiếng, thâm nói

trong lòng: Bởi vì Doãn Nhụy là vợ

sắp cưới của anh.

An Hiểu phá tan bầu không khí lạnh

băng: “Vô dụng. Doãn Nhụy rời đi

trước mẹ. Mẹ có thể chứng minh

con bé không ở tại hiện trường

nhưng lại không có cách nào chứng

minh mẹ không giết người.”

Bạch Nhược Hy hít sâu một hơi,

châm chậm nhắm mắt lại, thâm

lượt lại những lời mà mẹ cô vừa nói

trong đầu. Đột nhiên cả kinh, hai tay

vui vẻ đập bàn: “Mẹ, con tìm thấy

chỗ nút thắt rồi…”

An Hiểu giật mình bởi tiếng đập bàn

hưng phấn của cô, sửng sốt nhìn

CÓ.

Mắt Kiều Huyền Thạc lóe qua một

tia hy vọng nhìn sang.

“Người làm, hai người làm ngày đó

chà rửa hồ bơi ở Thiên Thai có phải không?”

“Đúng vậy.” An Hiểu gật đầu.

Bạch Nhược Hy kích động không

ngừng, ánh mắt lấp lánh ánh hào

quang mang theo hy vọng: “Thật ra

hai tên người làm đó cọ rửa hồ bơi

là chuyện rất bình thường. Nhưng

con sống ở nhà họ Kiều mười mấy

năm, trong ấn tượng của con thím

hai ghét nhất là người làm tụ tập với

nhau. Thím nói vừa nói vừa làm việc

sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất và chất

lượng. Hồ bơi vốn dĩ không khó chà

rửa. Thím hai không thể để cả hai

người cùng đi được.’

An Hiểu hoàn toàn không biết chị

em dâu lại có tính cách như vậy.

Ánh mắt thâm thúy của Kiều Huyền

Thạc lướt qua một tia tán thưởng,

khóe môi khẽ cong lên thành một

nụ cười như có như không.

Bạch Nhược Hy tiếp tục nghiêm túc

phân tích: “Chúng ta có thể kiểm tra

xem ngày đó hai tên người làm tại

sao lại đi cùng nhau. Hơn nữa thím

hai còn ở nhà, lẽ nào bọn họ không

sợ bị mắng sao?”

An Hiểu và Kiều Huyền Thạc đều im lặng.

Bạch Nhược Hy lộ ra một chút kinh

hoàng, sợ bản thân nói ra những lời

vô nghĩa. Không chắc chắc nhìn mẹ

rồi lại nhìn sang Kiêu Huyền Thạc.

Qua một lát, Kiều Huyền Thạc đứng

dậy: “Mẹ, tụi con đi trước. Lần sau

đến sẽ đón mẹ về nhà.”

Trong lòng An Hiểu ngọt ngào, gật

đầu an tâm: “Được.”

Bạch Nhược Hy còn chưa kịp phản

ứng, anh đột nhiên nắm lấy tay cô:

“Đi thôi.

Nhiệt độ ấm áp, cảm giác thô ráp

mà mạnh mẽ giống như có dòng

điện từ lòng bàn tay truyền đến tay

chân trăm mạch. Trong khoảnh

khắc trái tim cô liền tan ra.

Trong đầu một mảnh trống không.

Thậm chí cô quên cả nói lời tạm

biệt với mẹ, bị anh kéo nhanh ra

khỏi phòng.

Sợ rằng bước chậm rồi bàn tay này

sẽ buông ra, cô liền tăng tốc đuổi

theo anh. Cảm giác tim như sắp

nhảy ra khỏi lồng ngực.

Đi đến cánh cửa sắt thứ hai, anh

liền buông tay cô ra. Phút chốc một

nỗi thất vọng tràn ngập trong tâm trí

cô. Có vẻ anh chỉ đóng kịch cho mẹ

xem mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.