Kiều Nhất Hoắc thở dài một tiếng, “Ai, ta thật sự không nghĩ Tiểu Tịnh sẽ lại một lần nữa tiến vào ngục giam, ta đã quay lại video mẹ của cậu bắn chết Lư quản gia sau đó bí mật giao video cho luật sư của ta. Một khi ta xảy ra chuyện, hắn ta sẽ phát video này trên các các web lớn, đến lúc đó cho dù Kiều Huyền Thạc cậu có bản lĩnh thông thiên, năng lực bằng trời, cậu có thể tác động đến thẩm phán, đến cảnh sát nhưng cậu không thể khắc chế được thiên hạ, không khắc chế được cư dân mạng.”
Kiều Huyền Thạc ngây người, anh cảm thấy bản thân sắp phát điên mất. Anh cố gắng kìm nén lửa giận tới cực hạn.
Trầm mặc không nói một lời đứng lên, chậm rãi xoay người đi ra cửa.
Kiều Nhất Hoắc nhìn theo bóng lưng phẫn nộ của anh rời đi cười nói: “Cháu trai à! Cháu cho người đi theo tôi vài tháng, quả thật là lãng phí binh lực, còn có những thiết bị nghe trộm và theo dõi nữa, đều mang về hết đi, những thứ này dùng với tội phạm thì tương đối tốt nhưng đặt ở trên người của chú hai cháu thì thật sự là lãng phí tài nguyên quốc gia.
Kiều Huyền Thạc tiếp tục bước đi không dừng lại, giống như không nghe được lười của ông ta nói, đi ra khỏi phòng bệnh, Anh thua.
Cho rằng đã nắm giữ mọi thứ trong tay nhưng hoàn toàn không nghĩ tới Kiều Nhất Hoắc lại đê tiện như thế.
Bất luận là tình thân hay tình yêu đều là tử huyệt của anh, Kiều Nhất Hoắc xem như bắt được nó để uy hiếp anh.
Kiều Huyền Thạc rời khỏi phòng bệnh, đi trên hành lang dài. A Lương đi phía sau anh, nhìn sắc mặt anh khó coi đến cực điểm chỉ biết vâng vâng dạ dạ mở miệng hỏi? “Cậu ba, cậu có chuyện gì vậy?”
Kiều Huyền Thạc không nói một lời, sải bước ra khỏi bệnh viện.
A Lương không dám hỏi lại lần thứ hai, đi theo Kiều Huyền Thạc nhiều năm, anh ta chưa bao giờ thấy khí tức của Kiều Huyền Thạc khủng khiếp như vậy. khí tức phẫn nộ như muốn giết người vậy.
Trên đường trở về nhà họ Kiều.
Sau khi cố gắng ổn định tâm trạng, Kiều Huyền Thạc lấy điện thoại di động gọi cho Trần Tịnh Ngữ khí ôn nhu, anh nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, hiện tại con đang về nhà, mẹ đang ở nhà phải không?
“Ừ ở nhà, có chuyện gì vậy?” – Trần tịnh đáp “Về nhà nói sau, mẹ hãy chờ con” Kiều Huyền Thạc nói xong liền lập tức cúp máy Anh phải xác nhận lại sự thật này với mẹ sau đó mới có thể đề ra kế hoạch cho bước tiếp theo. Nên làm thế nào, đi nơi nào cho phải hiện tại anh không có cách nào đoán trước.
Biệt thự Diệp Phong Lâm Một đoàn siêu xe nối đuôi nhau tiến vào trong biệt thự tư nhân của Hách Nguyệt.
Người đầu tiên bước xuống xe chính là ba mẹ của Hách Nguyệt, tư thái uy nghiêm mà đoan trang, cao nhã lại không mất đi vẻ hào phóng.
Hách Danh Chấn tư thái nghiêm túc mà chấn uy bốn phương tám hướng sửa sang lại bộ tây trang đắt tiền trên người rồi bước xuống xe.
Bên cạnh Đỗ Tân Lan cũng mặc một thân áo dài thời thượng, trang điểm tao nhã hiện lên mười phần tôn quý.
Hai người đứng ở bên cạnh xe ngẩng đâu nhìn về phía căn biệt thự.
Theo sau hai người là mấy chục vệ sĩ với tây trang giày da chỉnh tề còn mang theo 2 vị bác sĩ mặc áo blu trắng.
Đội hình thập phần cường đại.
“Chồng à! Lần trước em đã hỏi qua rồi con của Hách Nguyệt là 2 đứa trẻ sinh đôi nhưng đáng tiếc lại là 2 đứa con gái hai”
… Nếu mà là con trai thì tốt biết bao! Hách gia ta mấy thế hệ đơn truyền, nếu Hách Nguyệt sinh được nhiều thêm vài đứa trẻ thì tôi có thể yên tâm rồi” Đỗ Tân Lan cảm khái.
Hách Danh Chấn hừ lạnh một tiếng khinh thường: “Hách gia chúng ta là danh gia vọng tộc, làm sao có thể để một nữ nhân ti tiện bước vào cửa! cô ta không xứng”
“Vậy hai đứa nhỏ…. Làm sao bây giờ?”
Hách Danh Chấn tức giận nói: “Nếu hai đứa nhỏ này thật sự là huyết mạch của Hách Gia chúng ta thì cũng không còn cách nào thay đổi, chúng ta chỉ có thể chấp nhận nhưng tuyệt đối không được để cho huyết mạch của Hách Gia ta trưởng thành trong tay một nữ nhân bình thường. Cô ta làm sao có năng lực để nuôi dưỡng ra những đứa trẻ tốt.”
Đỗ Tân Lan cười nhạt: “Đương nhiên, cháu gái của chúng ta sao có thể có một người mẹ không có thân phận, sau khi lớn lên bọn chúng sẽ vì vậy mà cảm thấy bị sỉ nhục. Tôi cảm Thấy Toa Na sau này cũng sẽ đối xử với chúng như con ruột.”
Lúc này, bảo mẫu đi ra khỏi cửa lo lắng hỏi: “Các người là ai? Các người…”
Đang hỏi thì bảo mẫu nhận ra Đỗ Tân Lan, bởi vì bà ta đã tới đây một lần và cũng giới thiệu qua về thân phận của mình. Thấy vậy sắc mặt của bảo mẫu sững lại tái xanh vội vàng xoay người nói với vào trong nhà: “ Lam tiểu thư, Lam tiểu thư, là mẹ của tiên sinh tới”
Lúc này Lam Tuyết đang ngồi trên sô pha trong phòng khách xem hai đứa nhỏ vẽ tranh thì thấy bảo mẫu vội vàng đi tới.
Hai đứa trẻ nghe tiếng của bảo mẫu tập tức mở to hai đôi mắt nước linh động, bộ dáng tò mò nhìn về phía cửa lớn.
“Dì giúp việc nói là mami của ba ba” Hoan Hoan lẩm bẩm nói Giọng nói non nớt mà thanh thúy của Lạc Lạc cũng vang lên: “Mami của baba thì gọi là bà nội còn ba ba của ba ba thì gọi là ông nội”
Nghe được tiếng của người làm. Lam Tuyết khẩn trương từ trong phòng bước gia lo lắng không thôi hỏi lại? “Là Ai?
“Là…. Là…”
Bảo mẫu ấp úng còn chưa nói xong thì từ cổng lớn đã truyền tới tiếng bước chân trầm ổn mà vang dội.
Lam Tuyết không khỏi nhíu mày, lập tức chạy về phía thang máy. Thời điểm cửa thang máy mở ra cũng là lúc hai người ngoài cửa tiến vào.
Cha mẹ của Hách Nguyệt cùng với hơn 10 vệ sĩ, còn có cả bác sĩ nữa. Đội hình này nhìn qua là biết tới để bắt hai đứa trẻ đi. Trong nháy mắt, cả người Lam Tuyết run lên, hoảng sợ.
Lam Tuyết bước ra khỏi thang máy nhỏ giọng nói với người làm bên cạnh: “Gọi điện thoại cho tiên sinh.”
Bảo mẫu trả lời lại một tiếng sau đó lập tức xoay người trở về phòng.
Đỗ Tân Lan cùng với Hách Danh Chấn tiến vào phòng khách, khi còn cách Lam Tuyết khoảng 1m thì đột nhiên ngừng lại.
Lam Tuyết nhìn hai người trước mặt, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười nhàn nhạt cố gắng dùng tư thái bình tĩnh để che dấu đi nội tâm hoảng loạn.
Hách Danh Chấn vẫn vậy, giống như lần đầu tiên cô gặp, ánh mắt tràn ngập khinh miệt, thái độ khinh thường, sắc mặt uy nghiêm lạnh lùng.
Đỗ Tân Lan cũng không có thay đổi nhiều, vẫn tươi cười đoan trang như vậy, bất luận là ánh mắt hay thái độ đều thập phần khách khí nói: “Lam Tiểu Thư, chúng ta lại gặp nhau rồi, cô còn nhớ chúng tôi chứ?”
“Nhớ” Lam Tuyết cười nhạt đáp “Không biết Hách Tiên Sinh cùng với Hách Phu nhân mang đội ngũ lớn như vậy tới đây là để tìm con trai của hai người hay là vẫn tới để đuổi tôi đi như trước?”
“Cả hai đều không phải” Đỗ Tân Lan tươi cười thân thiện nói: Chúng tôi tới đây để đón 2 đứa cháu gái của Hách Gia tôi.”
Nụ cười trên môi của Lam Tuyết chợt cứng đơ hỏi lại: “Vậy hai vị bác sĩ phía sau kia cũng là tới thăm 2 cháu gái của nhà họ Hách sao?”
“Lam tiểu thư, thứ lỗi tôi nói thẳng, tôi cũng không cần phải quanh co, lòng vòng với cô nữa. Tuy rằng cô đã tuân thủ đúng theo hiệp nghị giữa chúng ta, rời xa con trai tôi nhưng cô thật là… không có sự cho phép của người nhà họ Hách Chúng tôi lại tự ý hạ sinh hai đứa con gái, sau đó lại mang Huyết mạch của Hách gia lưu lạc bên ngoài, đi theo cô không gia cái thể thống gì cả” Đỗ Tân lan tiến về phía trước hai bước, vẻ mặt tươi cười, âm thanh ôn hòa tiếp tục nói: “Tôi mang hai bác sĩ tới đây, kiểm tra sức khỏe toàn diện cho 2 đứa nhỏ tiện thể làm xét nghiệm ADN xác định thân phận của bọn trẻ cũng để đảm bảo huyết mạch của Hách gia chúng tôi sẽ không có bệnh di truyền hoặc là một số bệnh tật linh tinh bên ngoài”.
Lam Tuyết nghe vậy không nói được câu nào hơn ngoài việc nở nụ cười đắng chát.