Vừa nhập cảnh Khâu Quốc được mấy tiếng đồng hồ, A Lương đã bị điều về nước.
Nguyên nhân bởi vì thân phận của anh quá đặc biệt nên sẽ có nhiều tình huống nguy hiểm tiềm ẩn.
Bởi vậy nên Bạch Nhược Hi cũng hiểu được là Kiều Huyền Thạc đã dùng một thân phận giả để đi vào Khâu Quốc.
Cô tìm được nơi mà Kiều Huyền Thạc xảy ra chuyện, tại một thị trấn nhỏ gần Cục cảnh sát, cô cùng cảnh sát hỏi thăm tung tích của anh, ảnh sát nói cho cô biết, vào buổi đêm khi người dân gọi điện đến báo án, lúc cảnh sát đi đến thì chỉ thấy một vũng máu, mà không phát hiện được bất kỳ ai khác.
Mà đoạn đường đó lại không có camera giám sát.
Bạch Nhược Hi giống như một con con ruồi không đầu, cô lấy địa điểm nơi Kiều Huyền Thạc xảy ra tai nạn là điểm xuất phát, dùng tiền thuê mười mấy người, mỗi người cầm trong tay ảnh của Kiều Huyền Thạc đi từng phòng bệnh ở bệnh viện gần đó để hỏi.
Bởi vì không thể tiết lộ thân phận của Kiều Huyền Thạc nên cô chỉ có thể đưa ảnh cho những người kia đi tìm kiếm, thông tin về thân phận của anh cô không có cách nào cung cấp, bởi vậy nên việc tìm kiếm khó khăn chồng chất khó khăn.
Trời tháng bảy cực kỳ nóng bức.
Mặt đất giống như lồng hấp, bốc lên khí nóng hổi, mặt trời nắng nóng rất ác liệt.
Bạch Nhược Hi không ngừng chạy khắp các bệnh viện, đi qua bất kỳ chỗ nào, đều sẽ nhờ mọi người xem ảnh anh, ở tại một thị trấn nhỏ, bất kể là bệnh viện hay phòng khám bệnh tư nhân, thậm chí à cửa hàng nhỏ ven đường, cô cũng đều dừng lại, đem ảnh chụp ra đưa họ, dùng mấy câu tiếng Khâu Quốc cô vừa học qua để hỏi: “Xin hỏi, đã từng thấy người đàn ông này chưa?”
Mỗi lần nhìn thấy đối phương lắc đầu, tâm trạng cô lại thêm mất mát một lần.
Nhưng cô vẫn không tuyệt vọng, tiếp tục bước về phía trước.
Nếu biết Kiều Huyền Thạc đang ở tại thành phố này, nếu biết là anh đang bị thương, chỉ cần một ngày không có nhận được tin anh đã chết, Bạch Nhược Hi liền tin rằng anh đang trong bệnh viện nào đó, hoặc là trong một nhà người tốt nào đó.
Đi một ngày không có kết quả, Bạch Nhược Hi quay trở lại khách sạn, gọi điện thoại cho những người cô thuê, những người cô thuê đều là du học sinh của Tịch Quốc cho nên có chung ngôn ngữ.
Nhưng mà, những người kia đều trả lời là không có tìm được.
Cô cố nặn ra một nụ cười cứng đờ, rất là lạc quan nói: “Không sao, ngày mai lại tiếp tục tìm, mọi người xem xem có bạn học hay bạn bè gì cũng muốn kiếm tiền, có thể gia nhập vào đội ngũ kiếm tìm của chúng ta, nếu như tìm ra chồng tôi, tôi sẽ gửi cho mọi người phong bì cảm ơn.”
“Vậy có nên đăng lên trang web để. ….”
“Không thể, tuyệt đối không thể làm cho truyền thông Khâu Quốc chú ý.” Bạch Nhược Hi rất là khẩn trương nhanh chóng cự tuyệt đề nghị của đối phương.
Người bình thường thường sẽ không quá biết về Kiều Huyền Thạc, nhưng một khi đăng lên internet, rất nhanh sẽ bị người khác biết thân phận của anh, như vậy càng làm cho anh tổn thương và càng thêm nguy hiểm.
“Cô Bạch, tôi cảm thấy ảnh chụp rất giống với một vị tướng quân ở nước mình, không biết...”
“Anh chỉ cần tìm người, đừng suy nghĩ nhiều, cũng đừng hỏi nhiều, đối với anh không có lợi gì, nếu như anh không muốn làm tôi sẽ tìm người khác.”
Đối phương lập tức giải thích: “Không không không, tôi muốn làm, tôi nhất định sẽ hỗ trợ tìm.”
Cho dù tìm không thấy thì mỗi ngày đều có tiền lương, chuyện tốt như vậy đối với du học sinh là một chuyện cực kỳ tốt.
Tắt máy cuộc nói chuyện điện thoại, Bạch Nhược Hi vô lực nằm trên sô pha.
Bên ngoài ban công màn đêm bao phủ, bên trong gian phòng ánh đèn sáng choang nhưng lại dị thường trống vắng.
Bạch Nhược Hi để điện thoại di động xuống, cầm ảnh chụp Kiều Huyền Thạc lên xem, hôm nay cô cầm tấm hình này cho vô số người xem, nhưng bản thân cô lại không có thời gian nhìn một chút.
Chỉ lúc này, cô mới có sức lực đi xem. Nhìn tư thế hiên ngang của anh, nhìn gương mặt anh vô cùng anh tuấn, nhìn anh cực kỳ mê người.
Đầu ngón tay thon dài chậm rãi sờ qua dáng vẻ anh trên tấm ảnh, Bạch Nhược Hi rưng rưng khóe mắt, giọng nói nghẹn lẩm bẩm: “Anh ba, anh nói cho em hiện tại anh đang ở nơi nào được không?”
“Em có một bí mật nhỏ muốn chia sẻ với anh, em mang thai rồi, chúng ta sẽ làm ba làm mẹ, anh đến cùng đang ở đâu? Anh có biết em hiện tại đi tìm anh rất mệt mỏi, em sợ đứa nhỏ trong bụng sẽ vất vả, nhưng càng sợ sẽ mất đi anh, nếu như anh cảm nhận được em với con đang rất nhớ anh, thì anh nhanh liên lạc với em đi, anh ba…”
Bạch Nhược Hi nằm trên ghế sa lon, cuộn người nằm trên ghế sô pha, đem ảnh chụp đặt ở bên trên trái tim, mơ hồ nức nở. Lớn như vậy khách sạn gian phòng bên trong, cô tịch mà trầm tĩnh trong không khí ẩn ẩn tung bay nữ nhân tiếng nức nở.
Trong lúc nhớ nhung anh ba, cô khóc thút thít, chậm rãi chìm vào giấc ngủ say.
Ngày kế tiếp.
Trong hội nghị của tổ chức Ưng.
Lư Tiểu Nhã cầm bút, cúi đầu tại sách bên trên loạn đâm, Doãn Đạo hai tay ôm ngực, híp môi lại, ánh mắt dừng lại trên cặp kính che đôi mắt đầy thù hận của cô.
Gương mặt Lư Tiểu Nhã khắc đầy hận ý, cho dù hiện tại cô làm bộ như không có việc gì, nhưng Doãn Đạo biết cô đang chuẩn bị trả thù, mà anh cũng đang mong chờ cô trả thù.
Âm thanh uy nghiêm mà không vui vẻ của Hà Mộc Toàn truyền đến: “Tổ chức chúng ta bên trong có nội ứng, mà nội ứng này chỉ là ở trong mấy người mà thôi.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người nhìn về phía Hà Mộc Toàn.
Doãn Đạo bình tĩnh dị thường chậm rãi nhìn về phía ông ta, hỏi: “Vì sao lại loại trừ anh, nếu như đã có nội ứng, thì anh cũng là một người khả nghi.”
Hà Mộc Toàn hít thở sâu một hơi, bình tĩnh lẩm bẩm nói: “Được, bao gồm cả tôi, hiện tại chúng ta sẽ điều tra nội ứng, nhiệm vụ lần trước của chúng ta bị thất bại, còn có chuyện của giáo sư cũng bị bại lộ triệt để, những thứ chúng ta mua bán cũng bị phá huỷ nhiều lần, chuyện như thế này trước kia chưa từng xảy ra.”
Doãn Đạo cười nói: “Đúng, trước chưa từng xảy ra qua, từ khi ngươi tiếp quản tổ chức vị trí Lão đại, thế nhưng tất cả nhiệm vụ của chúng ta đều không có một lần thành công, quan trọng nhất chính là lúc đầu chúng ta không liên quan đến pháp luật, hiện tại lại bắt đầu dính đến, đã có mấy nước bắt đầu truy nã tổ chức Ưng của chúng ta, ông nói đây là trùng hợp sao?”
Hà Mộc Toàn bỗng nhiên đánh một cái rầm xuống mặt bàn, nổi giận đùng đùng đứng lên: “Doãn Đạo, cậu có ý tứ gì?”
Doãn Đạo nhún nhún vai, không đau không ngứa gạt ra ý cười: “Tôi chỉ bàn luận công việc.”
Tất cả mọi người nhìn về phía Hà Mộc Toàn.
Hà Mộc Toàn tức giận chỉ vào Doãn Đạo, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi hiện tại rất hoài nghi nội ứng chính là cậu, từ lần trước cậu đem vị trí tổng bộ tiết lộ ra ngoài, mọi chuyện của chúng ta liền bắt đầu không thuận lợi, cậu nói là em gái Doãn Nhị của cậu trộm tư liệu trong máy tính của cậu, tôi lại cho rằng cậu đã đầu quân cho Kiều Huyền Thạc rồi.”
Doãn Đạo sắc mặt nháy mắt chìm, ánh mắt sắc bén như là lưỡi đao, nhìn Hà Mộc Toàn.
Lư Tiểu Nhã lộ ra giật mình, chậm rãi nhìn về phía Hà Mộc Toàn, lại nhìn về phía Doãn Đạo.
Hà Mộc Toàn gượng cười hai tiếng, nói: “Tôi vừa thu thập được tin tình báo, hóa ra Kiều Huyền Thạc lại là em rể của cậu.”
“Thì sao? Giáo sư cũng là cậu hai của Kiều Huyền Thạc, đừng cố chắp nối tội danh, chúng ta nhất định phải tìm ra nội ứng, nhưng phải có bằng chứng, chứ không phải là dựa vào trực giác của anh.”
Lúc này, điện thoại của Lư Tiểu Nhã hiện lên tin tức, cô đang len lén cúi đầu xem tin tức, bệnh viện lại nhắn đến một tin thúc giục nộp tiền.
Cô bực bội gãi đầu gãi tai, thiệt là đáng chết, cô lẽ ra không nên nhặt cái phiền toái to lớn như vậy.
Tất cả mọi người chú ý đến sự kiện nội ứng, Doãn Đạo lại chú ý tới vẻ mặt đột nhiên ủ rủ của cô, cảm xúc bất ngờ trở nên sa sút, anh hiếu kì hỏi: “Lư Tiểu Nhã, trong lúc họp cô lén lút nhìn cái gì đấy?”
Nghe được tiếng nói của Doãn Đạo, Lư Tiểu Nhã phản ứng theo bản năng hất điện thoại di động lên, thân thể bị dọa đến cứng ngắc, sắc mặt trắng bệch, nhanh chóng nhìn ánh mắt của Doãn Đạo đáy lòng bắt đầu có tâm lý sợ hãi anh.
“Chỉ... Chỉ là một tin tức bình thường thôi.” Lư Tiểu Nhã đối diện với người đàn ông này, vẫn luôn vừa hận vừa sợ.