Nhìn bóng lưng đi xa của Kiều Tiếu
Tiếu, Bạch Nhược Hy cảm thấy lạnh
cả sống lưng, lòng hoảng hốt.
Cô không xác định được Kiều Tiếu
Tiếu có phải giả vờ nói quá hay
không, luôn khiến người khác cảm
thấy loại con gái này không đơn
giản.
Bạch Nhược Hy đi ra khỏi vườn hoa,
hướng về vườn phía Nam.
Cô vừa bước vào vườn hoa phía
Nam của biệt thự, còn đang thay
dép ở ngoài cửa, giọng nói kích
động của An Hiểu đã truyên tới:
“Nhược Hy, con xem ai tới nè?”
Bạch Nhược Hy ngước mắt lên, nhìn
ra phòng khách.
Có hai người phụ nữ ngồi trên ghế
sofa trong phòng khách. Mẹ cô An
Hiểu và Doãn Nhụy.
Nhìn thấy Doãn Nhụy, cô hơi sững
người, trong phút chốc nỗi hổ thẹn
tràn ngập cõi lòng, lấp đầy cả người CÔ.
Cô không có mặt mũi nào đối mặt
với Doãn Nhụy.
Doãn Nhụy cười tươi rói, từ từ đứng
dậy, đi qua chỗ Bạch Nhược Hy ấm
áp nói: “Nhược Hy, mình tới thăm
cậu và dì nè.”
Bạch Nhược Hy cũng không biết
nên trả lời thế nào, từ tốn bước qua:
“Doãn Nhụy, cậu tới hồi nào?”
“Tới được một lúc rồi. Mình đang
nói chuyện với dì.’ Doãn Nhụy nhìn
về phía An Hiểu: “Dì cũng không có
ghét mình lắm chuyện!”
An Hiểu vô cùng yêu thương kéo lấy
tay Doãn Nhụy, để cô ta ngồi xuống:
“Sao mà ghét được. Con bỏ chút
thời gian đến đây tìm dì nói chuyện,
dì vui còn không kịp. Tiểu Nhụy quá
khách sáo rồi.”
Bạch Nhược Hy từ từ đi qua, nhìn
mẹ cười sáng lạn như vậy, ánh mắt
dịu dàng như thế. Xem ra mẹ cô
thật sự rất thích đứa con dâu Doãn
Nhụy này.
Doãn Nhụy mỉm cười: “Cảm ơn dì.”
An Hiểu: “Con xem tháng này cũng
sắp qua rồi, Huyền Thạc cũng
không trở về kết hôn với con. Thật là
không biết nó đang nghĩ cái gì.”
Doãn Nhụy cúi đầu cười khổ, biểu
tình lộ ra sự bất lực nhưng cũng
không lên tiếng.
Bạch Nhược Hy ngôi bên cạnh nói
chuyện với bọn họ.
Nhìn Doãn Nhụy rõ ràng lộ ra vẻ thất
vọng, lại nhìn ánh mắt mong chờ
không gì sánh được của mẹ.
Tim cô tru nặng.
Một khi sự tình lộ ra, có bao nhiêu
người sẽ mắng chửi cô? Bao nhiêu
người sẽ thất vọng về cô đây?
An Hiểu nắm lấy tay Doãn Nhụy, nhẹ
nhàng vuốt ve, nhỏ giọng nói:
“Huyền Bân cưới chị con, thật là có
phúc. Chị con hiếu thảo, hiền lương
thục đức, còn rất có năng lực, quản
lý công ty điện ảnh truyền hình ăn
nên làm ra. Nhà họ Doãn bọn con
với nhà họ Kiều lại môn đăng hộ
đối, dì thật hy vọng Huyền Thạc
sớm ngày cưới con về.”
“Dì..” Doãn Nhụy muốn nói lại thôi.
Bạch Nhược Hy chầm chậm cúi
đầu, hai tay đặt lên đùi, nhẹ nhàng
gảy móng tay. Lời của mẹ không
sai, nhưng vào tai cô lại chói tai đến
thế, tim đau đớn như vậy.
Cũng chỉ có người con gái điều kiện
không thể bắt bẻ gì như Doãn Nhụy
mới có thể xứng với Kiều Huyền
Thạc sao?
Doãn Nhụy lộ ra nụ cười khổ, nỉ non:
“Dì, chuyện này còn phải xem ý của
Huyền Thạc thế nào. Anh ấy không
muốn kết hôn với con, con cũng
đành chịu.’
“Nó sao có thể không muốn kết hôn
với con được?” An Hiểu gấp gáp, rất
lo lắng gạn hỏi: “Có phải đã xảy ra
chuyện gì rồi không?”
Doãn Nhụy từ từ nhìn về phía Bạch
Nhược Hy, mà Bạch Nhược Hy cúi
đầu chìm đắm trong dòng suy nghĩ
của bản thân, căn bản không có chú
ý đến ánh mắt biểu lộ rõ ràng của
Doãn Nhụy đang nhắm về phía cô.
An Hiểu ngược lại nhìn ra chút
manh mối từ trong ánh mắt của
Doãn Nhụy, căng thẳng hỏi: “Huyền
Thạc không muốn kết hôn với con,
có liên quan tới Nhược Hy nhà
chúng ta sao?”
Lời này dọa Bạch Nhược Hy ngẩng
đầu lên, sắc mặt trong nháy mắt
trắng bệch, căng thẳng nhìn về phía
An Hiểu.
Doãn Nhụy vội vàng lắc đầu, nắm
chặt lấy tay An Hiểu. Sắc mặt xem
ra rất hoang mang, lắc đầu nói: “Dì
đừng trách Nhược Hy, không có liên
quan gì tới cậu ấy… Là, Huyền Thạc,
là vấn đề của anh ấy, Nhược Hy…
Nhược Hy cậu ấy…”
Ánh mắt nhạy cảm của An Hiểu dán
chặt vào Doãn Nhụy. Nói chuyện
căng thẳng không có thứ tự gì như
vậy, là ai cũng có thể nhìn ra.
Trong lòng An Hiểu đã hiểu ra một
số chuyện, từ từ nhìn về phía Nhược
Hy, nghĩ tới chuyện trên mạng trước
kia. Báo đều loan tin Bạch Nhược
Hy cướp chồng bạn thân, bị bạn bè
của bạn thân đánh.
“Thật là đứa bé ngoan, Huyền Thạc
không cưới con là tổn thất của nó.
Dì tuyệt đối sẽ không cho phép
chuyện này xảy ra.” An Hiểu an ủi,
vỗ võ tay của Doãn Nhụy: “Tiểu
Nhụy, con đừng vô tư như vậy. Lúc
nào rồi còn nói giúp, lo nghĩ cho
người khác. Nói với dì, con với
Huyền Thạc rốt cuộc thế nào rồi?”
Doãn Nhụy miễn cưỡng gượng cười:
“Con với Huyền Thạc không có vấn
đề gì. Con chỉ đang đợi anh ấy, đợi
ngày ảnh bằng lòng cưới con.”
An Hiểu từ từ dời ánh mắt về phía
Bạch Nhược Hy.
Sắc mặt Bạch Nhược Hy trắng nhợt,
lúng túng nhìn Doãn Nhụy, ngoài hổ
thẹn còn mang theo chút mong
mỏi.
Hy vọng Doãn Nhụy không nói
chuyện này cho mẹ cô.
Cô đã bị cha ghét bỏ, bị ông ấy
mắng nhiếc và đối xử tuyệt tình. Cô
không muốn ngay cả người thân
cuối cùng cũng phỉ nhổ, chán ghét Cô
Doãn Nhụy không nói gì cả.
Trong lòng Bạch Nhược Hy rất cảm
kích. Cô cảm thấy vô cùng có lỗi với
người bạn này, không biết thế nào
mới có thể bù đắp lỗi lầm này?
An Hiểu chau mày, lạnh nhạt mở
miệng: “Nhược Hy, có phải con có
chuyện gì giấu mẹ không?”
Bạch Nhược Hy từ từ đứng dậy, tâm
tình xuống thấp vô cùng, vô lực nói:
“Mẹ, con không có chuyện gì giấu
mẹ. Con có chút không thoải mái,
muốn lên lầu nghỉ ngơi một chút.
Mọi người cứ nói chuyện đi.”
Ánh mắt An Hiểu sầm xuống, vung
tay: “Đi đi. Con ở đây cũng buồn
chán.”
Doãn Nhụy căng thẳng nói: “Nhược
Hy, cậu không thoải mái chỗ nào?
Có cần đi bệnh viện khám không?
Mình có xe, mình chở cậu đi…”
“Không cần đâu, Doãn Nhụy. Cảm ơn cậu.”
Doãn Nhụy càng đối tốt với cô, lòng
cô càng hổ thẹn: “Mình lên lâu nghỉ
ngơi một chút là được rồi. Cậu ở
chơi với mẹ mình đi. Mẹ ít gặp cậu,
rất nhớ cậu đó.”
“Được rồi, vậy cậu đi nghỉ đi. Có khó
chịu chỗ nào nhất định phải nói với
mình đó.” Doãn Nhụy rất quan tâm
dặn dò.
Trong mắt của An Hiểu, Doãn Nhụy
là đứa con gái lương thiện không ai
bằng, gần như là hoàn mỹ.
So với Bạch Nhược Hy, An Hiểu cảm
thấy tính con gái mình hướng nội,
im lặng ít nói, đoán không thấu tâm
tư. Tính tình còn có chút ương
ngạnh, khó sống chung hơn cả
Doãn Nhụy.
Bạch Nhược Hy lễ bước chân nặng
nề đi lên lầu. Tim giống như rơi vào
vực sâu hắc ám không thể lường,
cứ rơi xuống, rơi mãi…
Phía sau truyền đến giọng nói nhẹ
nhàng của An Hiểu gặng hỏi: “Tiểu
Nhụy, nói cho dì biết, con và Huyền
Thạc rốt cuộc đã gặp phải phiền
phức gì?”
Doãn Nhụy: “Dì, thật là không có
chuyện gì. Dì không cần lo lắng cho
con. Con tin mọi chuyện đều sẽ tốt
lên thôi.”
“Con càng như vậy, dì càng cảm
thấy có vấn đề. Đừng có xem dì như
đứa ngốc. Có chuyện gì cứ nói
thẳng.
“Đừng có làm khó con được không?
Con có nỗi khổ tâm không thể nói.”
“ ”
Bạch Nhược Hy đẩy cửa phòng, từ
từ đóng cửa lại.
Hai chân cô vô lực, lưng tựa lên cửa
phòng, chầm chậm trượt xuống,
ngồi bệt xuống đất.
Cô co chân lại. Hai tay ôm chặt lấy
đùi, nhìn ánh nắng ấm áp đẹp đẽ
bên ngoài ban công, thân thể lại
lặng ngắt. Trong mắt đầy sương
mù, làm nhòe tâm mắt của cô.
Biểu hiện kiên cường bên ngoài của
cô, không có ai biết trong lòng cô
mềm yếu đến chừng nào. Tuy đã
sống hai mươi lăm năm rồi, nhưng
tâm tình khát vọng có tình yêu
thương của cha mẹ giống như đứa
trẻ ba tuổi.
Cô cũng hy vọng cha mẹ yêu
thương mình nhiều một chút.
Cha thương yêu con gái của mẹ kế,
đó giờ đối với cô đều không màng
thăm hỏi, chỉ đánh mắng, quở trách
nhưng lúc có chuyện phiền phức
đều nghĩ tới cô đầu tiên, lại không
cho cô một chút tình yêu của người
cha nào.
Mẹ nuôi dạy cô mười lăm năm,
nhưng cô chỉ là một món đồ lệ
thuộc. Nhìn thấy mẹ dành hết tình
yêu thương cho ba anh em nhà họ
Kiều. Chỉ cân cô không bị lạnh chết,
không đói chết chính là sự ban ơn
lớn nhất với cô rồi.
Nghe thấy mẹ gọi tên thân mật của
Doãn Nhụy, cô ngưỡng mộ biết bao
nhiêu. Cô cũng đã từng hy vọng mẹ
có thể thân thiết gọi cô như thế.
Cô trở thành tội nhân là bởi vì cứu
mẹ. Người đầu tiên nghĩ tới có thể
thổ lộ đều không có. Chuyện cô giật
chồng tương lai của Doãn Nhụy một
khi bị lộ ra, có thể đoán được mẹ cô
là người đầu tiên không tha thứ cho cô.
Bạch Nhược Hy giấu cơn ấm ức này
vào trong đáy lòng, lặng lẽ chịu đựng.