Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 436: Chương 436: Đừng chọc vào cô ấy






Kiều Huyền Thạc đưa hai tay vuốt ve lưng Bạch Nhược Hi, khẽ thì thầm vào tai cô: “Anh xin lỗi, Nhược Hi, làm em lo lắng rồi, ngoan, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát.”

Nước mắt trên má Bạch Nhược Hi ướt đẫm ngực áo Kiều Huyền Thạc. Tiếng nức nở của cô từ từ nhỏ lại.

Bầu trời bên ngoài u ám, gió nhẹ thưa thớt, ngoài cửa sổ có cỏ cây hoa lá, trong vòng tay của Kiều Huyền Thạc, có người phụ nữ anh thương, được bao bọc bởi hơi ấm của anh.

Bạch Nhược Hi hai tay ôm chặt quần áo của Kiều Huyền Thạc, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Nhưng ngay cả khi đã ngủ say, tay cô vẫn nắm chặt quần áo của anh, sợ rằng anh sẽ biến mất, cô cũng không thể thả lỏng tinh thần.

Kiều Huyền Thạc từ từ vươn đầu qua, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, nhẹ như một chiếc lông vũ dán lên, nhẹ nhàng mà tình cảm.

Lúc này, Doãn Đạo bước vào phòng bệnh, nhìn thấy cảnh tượng trên giường bệnh, bước chân đột ngột dừng lại, bất động một lúc, đôi mắt thoáng qua một tia âm trầm, nhưng chỉ là một phút sững sờ, anh liền điều chỉnh lại tâm trạng của mình, nặn ra một nụ cười nhạt, nhếch lên khóe miệng, vươn tay nhẹ nhàng gõ cửa hai lần.

Kiều Huyền Thạc nghiêng đầu nhìn về phía cửa, Doãn Đạo bước vào với những bước chân nặng nề, đút hai tay vào túi quần, đứng ở mép giường nở một nụ cười dịu dàng, cảm động nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Bạch Nhược Hi rồi thì thầm: “Con bé thực sự đã quá mệt mỏi, nhìn thấy con bé như thế này, tôi cảm thấy rất có lỗi vì đã không chăm sóc tốt cho con bé.”

Kiều Huyền Thạc chậm rãi kéo chăn đắp cho Bạch Nhược Hi, nhìn Doãn Đạo, khàn giọng lẩm bẩm: “Khi tôi hôn mê, trong khoảng thời gian này, đã có chuyện gì xảy ra? “

Doãn Đạo nhếch môi, suy nghĩ một lúc rồi nói:” Không có gì nghiêm trọng cả. Giáo sư đã xuất viện. Ông ấy vẫn đang bí mật phát triển dự án của mình. Doãn Nhuỵ đã cố gắng thuê một người nào đó để giết Nhược Hi, nhưng cô ta mua dây buộc mình, thuê hai tên ngốc đến và nhầm tưởng cô ta là Nhược Hi nên đã chôn sống cô ta … “

Khuôn mặt Kiều Huyền Thạc lập tức chìm xuống, và bàn tay đang đặt trên vai Bạch Nhược Hi không thể không siết chặt, đôi mắt của anh lạnh lùng khác thường, và luồng sát khí như muốn giết chết Doãn Nhuỵ một lần nữa.

Doãn Đạo cười khổ, cũng không có quá nhiều cảm xúc về cái chết của Doãn Nhuỵ, nhẹ giọng nói xong, sắc mặt trở nên nghiêm túc, lẩm bẩm nói: “Tổ chức Ưng cũng đang cải tổ. Bọn họ bây giờ hoàn toàn không để ý tới những quy định của tổ chức, và đang bắt đầu điên cuồng gom tiền, chấp nhận bất kỳ công việc kinh doanh nào. Tôi đã thu thập rất nhiều bằng chứng. Bây giờ anh có thể dẫn quân đi tiêu diệt băng nhóm này.”

“Anh đã có bằng chứng gì trong tay?” Kiều Huyền Thạc hỏi rất nghiêm túc.

Doãn Đạo thở dài, nhìn chằm chằm Bạch Nhược Hi thật sâu và lẩm bẩm: “Hãy để Nhược Hi nghỉ ngơi cho tốt. Khi nào khỏe hơn, chúng ta hãy nói chuyện kĩ hơn.”

Kiều Huyền Thạc chuyển tầm mắt sang khuôn mặt Bạch Nhược Hi và im lặng trong giây lát, anh ta lẩm bẩm: “Đúng vậy, hãy để cho cô ấy nghỉ ngơi thật tốt”

Doãn Đạo xoay người định rời đi, nhưng vừa quay đầu lại, dường như chợt nghĩ tới điều gì đó, lập tức quay đầu lại, “Lư Tiểu Nhã đã cứu anh, nhưng cô ta đang là một thành viên trong Tổ chức Ưng. Mong cậu đừng cảm tính, và cũng đừng nói đến nghĩa khí với loại người đó. Người đáng bị bắt vẫn phải bị bắt.”

Kiều Huyền Thạc không khỏi nở một nụ cười nhạt, nhìn về phía Doãn Đạo, và nhẹ giọng nhắc nhở: “Không cần biết thân phận của cô ấy là gì, mặc kệ cô ấy có cứu tôi hay không, nhưng tôi vẫn cần phải nhắc nhở anh đừng chọc vào cô ấy.”

Doãn Đạo cau mày nghi ngờ.

“Ý của cậu là gì?”

“Hiện tại tôi không thể tiết lộ quá nhiều thông tin cho anh, nhưng cô ấy không hề đơn giản như anh nghĩ.”

“…” Doãn Đạo sững sờ, một lúc sau anh mới hoàn hồn, khinh thường cười lạnh mà bỏ hoá đơn viện phí xuống rồi xoay người rời đi.

Doãn Đạo ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Căn phòng trở nên yên tĩnh, người phụ nữ trên giường bệnh đang ngủ say.

Kiều Huyền Thạc khẽ cử động cơ thể, cơn đau vẫn còn, nhưng nó đã rất nhỏ và sẽ không ảnh hưởng đến hành động của anh.

Mười ngày dù dài cũng không dài, ngắn cũng không ngắn.

Đối với anh mà nói, chuyện này rất quan trọng.

Có lẽ Kiều Huyền Bân nghĩ rằng anh đã chết.

Kiều Huyền Thạc nhắm mắt và từ từ sắp xếp lại những manh mối mà anh đã tìm kiếm trước đó.

Đột nhiên, người trong tay co giật hai lần như sợ hãi, Kiều Huyền Thạc lập tức ôm chặt lấy cô, cau mày nhìn cô rất lo lắng.

Cô tái mặt, lông mày nhíu lại, trong miệng lẩm bẩm trong cơn ác mộng: “Con tôi, đừng bắt con tôi … Đừng bắt con tôi, đừng …”

Kiều Huyền Thạc đau khổ ôm lấy vai cô, và kéo cô vào trong lòng, đau khổ lẩm bẩm: “Nhược Hi ngoan, đừng sợ.”

Sau khi được ôm, Nhược Hi dường như bình tĩnh lại, không còn run sợ nữa, và tiếp tục chìm vào giấc ngủ ngon lành.

Kiều Huyền Thạc khó chịu nhắm mắt lại, mím chặt môi mỏng, trong lòng khẽ nhói đau.

Anh tự trách mình nhiều lắm, mất con đã mấy tháng rồi, anh chưa làm Nhược Hi hết đau buồn, anh đã không thể bảo vệ cô thật tốt và đã khiến cô đau khổ như thế này.

Màn đêm ngoài cửa sổ càng lúc càng tối.

Sáng sớm hôm sau.



Anh cúi đầu hôn lên tóc cô, ngửi một cái, mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể Bạch Nhược Hi, thật sảng khoái.

Đột ngột.

“Anh ba…” Không hề báo trước, Bạch Nhược Hi lên cơn co giật bật khỏi giường, vừa mở mắt đã hoảng sợ hét lên: “Anh ba…”

Kiều Huyền Thạc đỡ lấy cơ thể cô, choàng tay qua vai cô, đưa vào trong ngực: “Lại gặp ác mộng rồi sao? Anh ở đây.”

Bạch Nhược Hi lo lắng ôm eo và bụng anh, gạt bỏ nặng trĩu trong lòng xuống, dựa đầu vào vai anh ôm chặt lấy anh không nói lời nào.

“Đừng sợ, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Bạch Nhược Hi hít một hơi thật sâu, sau khi bình tĩnh lại, từ từ đẩy vai của anh ra, nhìn từ trên xuống dưới cơ thể anh, xoa xoa tay và chạm vào gò má của anh, mặc dù râu lởm chởm đầy tay, nhưng hương vị nam tính càng đậm hơn, hai mép và khóe mắt sắc bén khiến Bạch Nhược Hi rất đau khổ: “Anh ba, anh thật sự không sao đúng không? Để em xem vết thương của anh. Còn đau không?”

Kiều Huyền Thạc cầm tay cô, chậm rãi kéo tay cô đến bên môi rồi nhẹ nhàng hôn: “Không đau, đừng lo lắng. “

Bạch Nhược Hi nhìn anh hôn lên mu bàn tay cô, cảm thấy lại là một loại kích động không nói nên lời, cô nghĩ một hồi rồi nói: “Anh ba, em có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh.”

“Có chuyện gì vậy?” Kiều Huyền Thạc ngước mắt lên nhìn vẻ mặt lo lắng của cô.

Bạch Nhược Hi nuốt nước bọt, cảm thấy rất phấn khích, cô hít một hơi thật sâu, trong đầu nghĩ không biết Kiều Huyền Thạc sẽ phản ứng như thế nào nếu biết chuyện cô mang thai?

“Em…..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.